Thật ra Nam Hướng Bắc đã vô cùng lo lắng khi nói ra câu đó với ba của mình.
Nếu như những gia đình khác đều là nam chủ ngoại nữ chủ nội thì gia đình cô lại hoàn toàn trái ngược, cũng vì vậy mà cô khác bạn bè của mình, từ nhỏ Nam Hướng Bắc đã thân thiết với ba nhiều hơn, cô không dám nói nhiều với mẹ, song khi đứng trước ba, cô không có gì phải giấu giếm, đương nhiên một phần cũng vì ba của cô luôn thấu hiểu cho cô.
Cho nên lần này, khi xác định mình đã thích Tô Hướng Vãn, cô không muốn che giấu, cô lựa chọn theo đuổi đại sư tỷ, vậy thì hậu phương của cô nhất định phải được đảm bảo, sự ủng hộ của ba là vô cùng quan trọng.
Huống hồ chi nếu như ngay cả ba cũng không ủng hộ thì sau này cho dù có thể đến với Tô Hướng Vãn, họ vẫn phải đối mặt với áp lực của ba mẹ mà thôi, nếu phải chờ đến lúc đó bắt đại sư tỷ cùng chịu khổ thì chi bằng thành thật với ba ngay từ bây giờ, mọi việc cứ để cô gánh chịu.
Nghĩ đến đây, Nam Hướng Bắc bất giác trêu cười ý tưởng xa vời của mình, chuyện còn chưa đến đâu, đại sư tỷ có thích cô hay không còn là một dấu chấm hỏi, thế mà cô đã nghĩ đến tương lai.
Điếu thuốc trên tay sớm đã không còn đốm sáng, nhưng Nam Cực vẫn kẹp nó giữa hai ngón tay, không rõ có phải đã bị lời nói của Nam Hướng Bắc làm cho hoảng hồn hay không, xung quanh vô cùng yên tĩnh, bầu trời vẫn còn lấp lánh vài vì sao, hai cha con cứ thế im lặng nhìn nhau, dường như họ đều đang chờ xem tiếp theo đây sẽ là gì.
Nam Hướng Bắc giữ nguyên dáng đứng nghiêm trang, nét mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ là mồ hôi lạnh trên sống lưng đã bán đứng cô, lúc này đây, không gian càng yên tĩnh thì trái tim con người càng sợ hãi. Nam Hướng Bắc cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi đáp án của ba mình, trong đầu không ngừng nghĩ đến gương mặt của Tô Hướng Vãn và cô gái áo trắng trong trò chơi, bên tai dường như vẫn còn nghe thấy tiếng gọi “Tòng Tâm” rất ngọt ngào của Tô Mạc Lấp, trái tim nhảy nhót điên cuồng nãy giờ cuối cùng cũng lấy lại được tần suất thông thường. Nhưng Nam Cực lại đã quay người đi vào nhà.
“Ba.” Nam Hướng Bắc hoảng hốt, vội vàng đi theo sau.
Đến khi đã vứt tàn thuốc vào gạt tàn, Nam Cực mới xoay lại nhìn Nam Hướng Bắc, sắc mặt bình tĩnh đến lạ thường, “Không thể là người nào khác ư?”
“Vâng!” Nam Hướng Bắc dùng sức gật đầu, không do dự cũng không né tránh ánh nhìn của Nam Cực, “Con chưa bao giờ thích một người đến thế, cũng chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ muốn sống cùng một người suốt đời như vậy.”
“Nếu đã vậy thì….” Nam Cực vẫn giữ nét mặt không có biểu cảm, ông đốt một điếu thuốc khác, “Về phía bộ đội, ba sẽ sắp xếp cho con, giấy phép chuyển qua hàng không dân dụng ba cũng có thể lo cho con, nhưng con phải nhớ cho kỹ, hàng không dân dụng không giống như bộ đội, hôm nay con là Thượng úy Nam, nhưng sang bên kia, con là gì, không ai có thể giúp con.”
Trước khi quyết định chuyển qua ngành hàng không dân dụng, cô chỉ một lòng nghĩ có thể càng gần Tô Hướng Vãn càng tốt. Mặc dù làm việc ở bộ đội cũng không có trở ngại gì, nhưng suy cho cùng thì thời gian và khoảng cách đã đặt ở đó, vẫn là chuyển đến cùng một công ty sẽ tiện hơn. Những điều Nam Cực nói, Nam Hướng Bắc đều có cân nhắc đến, song cũng chỉ là nghĩ đến mà thôi, căn bản không hề làm cô sợ hãi hay chùn bước.
Hít sâu một hơi, Nam Hướng Bắc lại gật đầu thật mạnh, vừa định nói gì đó thì Nam Cực đã tiếp tục: “Còn về người mà con thích, ba biết với tính cách của con, cho dù ba có phản đối thì con cũng không thể nào làm theo ý của ba, thanh niên đều như thế, cứ phải va đập đến sứt đầu mẻ trán mới chịu buông tay. Nếu con theo đuổi được người đó, ba sẽ không ngăn cản con, ngược lại nếu như thất bại, ba cũng sẽ không an ủi con, con đã lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”
Nghe những lời nói của ba, Nam Hướng Bắc không trêu chọc ba mình dài dòng lôi thôi như ngày thường nữa, trái lại chỉ nhìn chăm chăm vào mái tóc đã lốm đốm bạc của ông, sóng mũi bất chợt cay cay, cô khịt khịt mũi, không nói gì nữa.
Lườm qua Nam Hướng Bắc, như hiểu được cảm nhận của con gái mình, Nam Cực lắc đầu, tay cầm thuốc song lại không hề đưa lên môi, “Năm xưa ba từ bỏ sự nghiệp của gia tộc để theo mẹ con đến đây, ông nội con cũng đã nói với ba như thế, hôm nay, ba chỉ mang lời của ông truyền đạt lại cho con, tương lai như thế nào, phải dựa vào bản thân con thôi.”
“Vâng ạ!” Nam Hướng Bắc đáp lại rất trịnh trọng, sống lưng thẳng tắp, nhìn ba cầm điếu thuốc về phòng, cô đưa tay dụi nhẹ vào đôi mắt đã khô rát, lại sờ vào chiếc màn thầu trong túi, ánh mắt ngày càng trở nên kiên định.
“À phải.” Đi tới cửa phòng, Nam Cực chợt dừng bước và nói: “Chuyện này khoan hãy nói với mẹ của con, chờ có kết quả đã.”
Cái được gọi là kết quả đương nhiên là chỉ Nam Hướng Bắc có theo đuổi được Tô Hướng Vãn hay không, cô sẽ mang được người đẹp về nhà, hay sẽ đụng đến sứt đầu mẻ trán? Tất cả đều là tương lai chưa thể biết trước.
“Con hiểu.” Lời của ba không hoàn toàn là ủng hộ, nhưng với cô mà nói đã là một sự khích lệ vô cùng to lớn. Nam Hướng Bắc không dám mơ mộng người mẹ luôn mạnh mẽ của mình có thể ủng hộ mình, thái độ của ba rõ ràng là đồng ý giúp cô giấu một thời gian, vậy thì cô càng không thể phụ lòng ba.
“Ừm, ngủ sớm đi.” Không nhìn con gái mình nữa,