Trước đây khi ở trong bộ đội, Nam Hướng Bắc không bao giờ mở máy vi tính vào buổi sáng, dẫu cho là ngày nghỉ phép rất hiếm hoi mới có thì cô cũng bị chiến hữu kéo đi rèn luyện sức khỏe hay trò chuyện giao lưu tình cảm.
Lần này khó khăn lắm mới được về nhà nghỉ ngơi, chuyện đầu tiên mà cô nghĩ đến ngay khi tỉnh giấc chính là mở máy vi tính vào trò chơi.
Vô cùng bất ngờ, Tô Mạc Lấp cũng đang ở trên mạng!
Nam Hướng Bắc tức thì thấy vui sướng cả người, vội nhắn qua đó một cái mặt cười. Nhưng chờ mãi cũng không thấy Tô Mạc Lấp trả lời, vì vậy càng khỏi nghĩ đến việc nhận được lời mời chat thoại từ đối phương.
Gãi gãi đầu, nhìn qua đồng hồ thấy đã gần đến giờ trưa, nghĩ chắc Tô Hướng Vãn đã đi ăn cơm, Nam Hướng Bắc cũng không suy nghĩ thêm mà chỉ rê chuột điều khiển Nam Cung Tòng Tâm đến Đào Hoa Lâm ở thành Hàng Châu cho nhân vật đứng ngắm cảnh rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng.
Nam Cực đang bận rộn chuẩn bị thức ăn bên trong bếp, Nam Hướng Bắc đi vào, rất tự nhiên mà đến bên cạnh ba rồi cho dầu vào chảo, lấy thực phẩm mà ba đã chuẩn bị xong đổ vào chảo dầu.
Phải biết là trước khi vào trường Hàng Không, ba cô đã dạy cho cô không ít bản lĩnh, nấu ăn căn bản không phải là chuyện khó khăn. Bàn tay thái rau không ngừng, Nam Cực lườm con gái một cái, không nói gì.
Gia đình họ Nam tuy theo chủ nghĩa nam đối nội nữ đối ngoại, nhưng Nam Cực không hề nuông chiều con gái, cách mà họ ứng xử với nhau đa phần vẫn giống bố với con trai hoặc hai người bạn nhiều hơn.
Dưới sự phối hợp ăn ý, vài đĩa thức ăn chẳng bao lâu đã có thể ra bàn, Nam Hướng Bắc bày thức ăn, Nam Cực xới cơm. Bữa ăn trưa rất yên tĩnh song cũng rất đầm ấm, cho đến khi buông chén đũa xuống bàn, Nam Cực mới mở lời: “Sáng nay ba đã gọi điện cho chú Lý của con, chờ lần này kết thúc kỳ nghỉ, con hãy về đó hoàn tất những thủ tục cần thiết….”
Dừng lại giây lát, ông lại hỏi: “Con muốn vào công ty hàng không nào?”
“Hàng không Vân Phi.” Nam Hướng Bắc trả lời ngắn gọn, Nam Cực gật đầu, “Ừm, vài hôm nữa sẽ cho người sang đó hỏi thăm, thời gian này con cứ nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Hiểu rằng đây là cách ba bày tỏ sự ủng hộ dành cho mình, Nam Hướng Bắc ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Ừm, chén đĩa con dọn đi.” Nam Cực đứng dậy, nói một cách điềm đạm, thấy Nam Hướng Bắc gật đầu ông cũng dời bước quay về phòng. Tuy nhiên, như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, ông quay lại hỏi: “À phải, người mà con nói…. ngoài việc là con gái ra thì không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“Dạ?” Nam Hướng Bắc đã đứng dậy thu dọn bàn ăn, nghe thấy câu hỏi của ba mình liền khựng cả người, giây tiếp theo như ý thức được điều gì đó, mặt cô trắng bệch, miệng há ra nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Đại sư tỷ chưa bao giờ nói với cô về chuyện đã kết hôn hay chưa, nhưng đâu có nghĩa là đại sư tỷ chưa kết hôn không phải sao?
Huống chi, ngày thường ở trong game họ chỉ trò chuyện với nhau về trò chơi, hôm qua chỉ mới là lần đầu gặp nhau, cô chỉ nhận ra đại sư tỷ qua giọng nói đồng thời biết được tên thật của đại sư tỷ là Tô Hướng Vãn, ngoài ra cô không biết gì cả.
“Thế nào?” Nam Cực chau mày, nét mặt cũng trở nên khó coi, “Chẳng lẽ còn có vấn đề gì khác?”
“Con…” Mãi đến giây phút này Nam Hướng Bắc mới cảm thấy mình thật sự đã quá nông nỗi, chưa biết gì cả mà đã định dùng cả cuộc đời để cược một ván.
Nhìn cô như vậy, Nam Cực như nghĩ ra gì đó rồi chỉ biết thở dài, “Con thật là, giống hệt như ba lúc còn trẻ… Haiz, ba không cần biết người con thích là đẹp là xấu có bệnh tật gì hay không, hoặc tính tình như thế nào, con chỉ cần nhớ cho ba một điều, bất kể con có thích người ta cách mấy, nếu người đó đã là vợ người khác thì con không được quấy rối gia đình người ta nữa, có nghe thấy không?”
Những lời cuối vô cùng nghiêm khắc, nét mặt bình thản của Nam Cực cũng trở nên nghiêm túc, Nam Cực nhìn thẳng vào con gái mình, Nam Hướng Bắc cũng không hề né tránh ánh mắt của ba, cô gật đầu mà không hề do dự, “Con hiểu.”
Nếu như Tô Hướng Vãn đã có một gia đình mỹ mãn và có một cuộc sống hạnh phúc, cô lý nào lại chỉ vì tình cảm của riêng mình mà xen vào phá hoại.
“Ừm, còn một chuyện nữa, con đường là do con tự chọn, cho dù không theo đuổi được con cũng nhất định phải tiếp tục ở lại trong hàng không dân dụng. Con nên hiểu đã rời khỏi bộ đội rồi thì không thể nào quay trở lại nữa.”
“Vâng, con biết.” Nam Hướng Bắc trả lời rất dứt khoát. Nhìn ba của mình đã quay trở vào phòng, cô mới tiếp tục mang chén bát vào nhà bếp rửa sạch sẽ, khi quay về phòng nhìn vào máy vi tính, cô bất ngờ phát hiện Tô Hướng Vãn đã đứng ở bên cạnh mình.
“Đại sư tỷ, sao tỷ lại biết em đang ở đây vậy?” Không chờ ngồi vào ghế Nam Hướng Bắc đã gõ nhanh một câu gửi đi, lần này Tô Mạc Lấp trả lời lại rất nhanh, cô nhắn qua một gương mặt đổ mồ hôi.
Thở dài, Tô Hướng Vãn gửi yêu cầu chat thoại, sau khi bên kia đã chấp nhận cô liền nói bằng giọng chịu thua, “Em không thể tìm một chỗ an toàn rồi mới rời khỏi máy sao?”
“Hả?” Sững người vài giây, chờ khi hiểu ra gì đó