Tô Hướng Vãn đang dùng cơm tức thì dừng hết mọi động tác, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trong ấy, đặt cơm hộp xuống, cầm tai nghe lên, miệng mở hờ rồi lại khép chặt, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Gõ ra dòng chữ ấy vốn đã vô cùng thấp thỏm, lại còn không nhận được hồi âm, Nam Hướng Bắc càng như ngồi trên thảm đinh, nỗi bất an thôi thúc não cô vận động thật nhanh, suy nghĩ cách ứng phó cho mọi trường hợp mà Tô Hướng Vãn có thể sẽ trả lời lại.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Tô Hướng Vãn cũng đáp lại, giọng rất dịu, nhưng người nghe lại khó mà đoán được tâm trạng khi cô nói ra câu ấy, “Giỏi rồi nhé Nam Cung Tòng Tâm, dám chọc ghẹo cả đại sư tỷ rồi phải không?”
Đoán biết Tô Mạc Lấp hoặc sẽ từ chối hoặc sẽ đồng ý, nhưng nào có ngờ được đối phương lại trả lời như thế, Nam Hướng Bắc đứng hình rồi, đầu óc quay cuồng, bàn tay đặt lên bàn phím,
Nam Cung Tòng Tâm: “Không phải trêu ghẹo đâu, chỉ là muốn cưới đại sư tỷ thôi mà.”
“Tòng Tâm….” Cũng giống như Nam Hướng Bắc đã không ngờ đến câu trả lời của cô, Tô Hướng Vãn cũng đã không nghĩ đến Tòng Tâm sẽ đáp lại như vậy, khẽ gọi một tiếng, cắn nhẹ môi, Tô Hướng Vãn chợt cười nói, “Em ngốc à, trong game em nữ cải nam trang mà quên rồi sao? Làm sao cưới chị đây?”
“Ò… phải ha.” Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười từ bên kia, Nam Hướng Bắc bấy giờ mới nhớ ra trong Trượng Kiếm Giang Hồ cô không phải là nam nhân, mà chỉ là một cô gái nữ cải nam trang hành tẩu giang hồ, nói không chừng ngày nào đó sẽ phát triển đến tình tiết bị vạch trần và trở về thân phận nữ nhi, làm sao cưới đại sư tỷ đây? Nghĩ đến đây, trong lòng cô chất đầy nỗi thất vọng không nói nên lời.
Nhìn ba chữ mà Nam Cung Tòng Tâm nhắn qua, Tô Hướng Vãn cũng nhất thời không biết phải nói gì, cách nhau qua internet, nhưng cô dường như có thể cảm nhận được sự hụt hẫng của Nam Cung Tòng Tâm, do dự một lúc, Tô Hướng Vãn cố gắng để cho ngữ điệu của mình nghe rất thoải mái mà nói: “Người viết game thiết kế ra những thân thế này cũng thật là lạ đời, tuần sau chúng ta cứ thử xem có thể kết hôn không vậy.”
Nghe thế, Nam Hướng Bắc lập tức tỉnh táo cả người, mọi buồn phiền hất một cái là tiêu tan, bàn tay thoăn thoắt nhắn lại: “OK!”
Không hiểu vì sao, nhìn thấy chữ cái đi kèm dấu chấm than ấy, tâm trạng vốn đang rối bời của Tô Hướng Vãn thoáng chốc trở nên yên bình, nhìn bóng người màu trắng ấy, cô hỏi: “Hôm nay em có trồng cây nữa không?”
“À, không trồng nữa.” Nam Hướng Bắc gõ rất nhanh, tiếp đó lại nhắn thêm, “Đại sư tỷ hôm nay không cần đi làm à?”
“Ừm, hôm nay được nghỉ.” Rõ ràng hơn nửa năm qua, cô và Nam Cung Tòng Tâm trò chuyện rất tự nhiên rất thoải mái, sao hai hôm nay cứ cảm thấy ngượng ngùng chứ. Tô Hướng Vãn nghĩ gì đó, lại hỏi: “Màn thầu làm xong rồi ư?”
“Ừm, trong kho còn đến 2000 cái, chắc chắn đủ dùng.”
“Ừm….” Tô Hướng Vãn đáp, đang bối rối vì không biết phải nói gì tiếp thì đột nhiên, có người đã gọi họ trong Kênh của bang hội.
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Wow wow ~ Tôi đã nhìn thấy ai kia kìa! Đại sư tỷ và Tiểu Tủng xuất hiện vào buổi sáng kìa!
【Bang hội】Phó Quân Quân: Đúng thật ha, hay lắm, lập nhóm vào phó bản thôi, có đại sư tỷ ở đây, chắc chắn sẽ rất nhanh.
Thấy Phó Quân Quân nói thế, Tô Hướng Vãn khẽ cười, tay đặt lên bàn phím.
【Bang hội】Tô Mạc Lấp: Tôi đánh đàn, mọi người diệt quái.
【Bang hội】Phó Quân Quân: !!!!!!!!!!!!!!
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: !!!!!!!!!!!!!!!
【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………
Nhìn mọi người trong bang thi nhau gõ dấu chấm than chỉ vì một câu nói của đại sư tỷ, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng cười rất vui tai của Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc cũng không khỏi bật cười theo, bèn gõ vào bang hội một câu.
【Bang hội】Nam Cung Tòng Tâm: Mình phối hợp với đại sư tỷ, thổi sáo hen.
【Bang hội】Ngô Kiệt Tào: Tiểu Tủng!!!!!!!!!
【Bang hội】Phó Quân Quân: Tiểu Tủng em không phải là ngố trời sinh ư, sao tự nhiên trở thành phúc hắc rồi!!!!!
【Bang hội】Âu Dương Vô Khuyết: Trời ạ chả trách lại có câu gần mực thì đen, Tiểu Tủng đi theo đại sư tỷ nhiều quá bị biến thành phúc hắc rồi.
………
Ngố trời sinh…. Miệng của Nam Hướng Bắc giựt giựt vì những câu sỉ vả của chiến hữu trong game, đang định nhắn cho họ biểu tượng khinh bỉ thì bên tai truyền đến tiếng “phụt” cười của Tô Hướng Vãn, tiếp theo đó là giọng nói rõ ràng đang bị kìm chế vì mắc cười, “Tòng Tâm, hóa ra em ngố trời sinh à.”
Mặt tức thì đỏ lên, tuy không nhìn thấy Tô Hướng Vãn nhưng trong đầu cô đã có thể liên tưởng ngay đến cô gái có nụ cười rất tươi trên máy bay, Nam Hướng Bắc bất giác đưa tay đặt lên lồng ngực, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang tăng tốc quá mức của mình.
Tuy nhiên, chưa kịp chờ cô bình phục lại nhịp đập thì Phó Quân Quân lại phát biểu ra một câu khiến cho mặt của cô từ nóng nhẹ nhanh chóng chuyển thành nóng hổi.
【Bang hội】Phó Quân Quân: Phu sướng phụ tùy thế này, rõ ràng là khúc nhạc thành thân đây mà.
Ngay sau khi câu này