Sau điệu múa của Vô Ưu và Anh Ninh công chúa, hoàng thượng truyền lệnh khai tiệc.
Tất cả mọi người vui vẻ cùng nhau ăn uống no say, lúc này Mặc Thừa Dục cầm chén rượu đến chỗ cô
- Ưu Ưu, nể tình chúng ta từng quen biết, bổn vương kính nàng một ly _ hắn đưa chén rượu về phía cô.
Cô im lặng, cầm chén trà lên uống cạn
- Ta không biết uống rượu, chén trà này coi như ta tạ lỗi, à còn nữa, Ưu Ưu, không phải là cái tên mà thái tử ngài có thể gọi.
Nói rồi cô quay đi để mặc hắn tức đến đen mặt.
- Chết tiệt, ngươi đã từng là người của bổn vương, cho dù là ma cũng phải là ma của bổn vương.
_ hắn nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi tránh được Mặc Thừa Dục, các vị hoàng tử khác cũng vây quanh cô kính rượu.
- Đúng là yêu bằng mắt _ cô nhỏ tiếng mắng thầm.
- Vô Ưu tỷ tỷ
- Anh Ninh công chúa _ Anh Ninh chạy đến ôm eo cô.
- Tỷ tỷ qua cho ta chơi đi, không ai chơi với ta _ Anh Ninh nũng nịu.
- Được được, ta chơi với người _ cô bị vẻ đáng yêu đó của Anh Ninh làm cho mềm lòng.
Cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này, cô đều không thể cưỡng lại sự đáng yêu của trẻ con.
Anh Ninh kéo cô qua chỗ nàng, tại đó có cả Mặc Tề Dịch và A Vệ.
A Vệ nhìn thấy Y Nhi liền trở nên ngượng ngùng, nhìn từ trên xuống dò xét xem cô nàng của hắn có bị bóc lột hay không.
Sau khi xác nhận Y Nhi tốt hắn cúi đầu kính cô, cô theo lễ cũng gật đầu với hắn.
Y Nhi vốn trong lòng đã rất ái mộ A Vệ, lại thêm bữa tiệc trước đó khiến cho trái tim cô nàng khó mà cưỡng lại sự ngọt ngào của tình yêu được nên khi thấy A Vệ nhìn mình Y Nhi ngượng ngùng quay đi.
Anh Ninh mang ra một bàn cờ nhỏ ngỏ ý muốn cùng cô đấu cờ với Mặc Tề Dịch, thấy cô gật đầu đồng ý Anh Ninh bắt đầu bày cờ ra bàn.
Ván cờ kéo dài rất lâu đến khi tiệc sắp tàn mới kết thúc, cô là người thắng.
Thấy Mặc Tề Dịch cố ý nhường mình, cô đứng dậy kính lễ.
- Đa tạ vương gia đã nhường.
- Là Vô tiểu thư chơi giỏi, ta lấy làm hổ thẹn.
- Vậy hẹn khi khác chúng ta đấu lại một ván khác?
- Được, nếu nàng muốn.
- Được.
Bây giờ ta phải về phủ rồi, ta xin phép.
- Được.
- Bai bai Vô Ưu tỷ tỷ.
- Công chúa cũng nên nghỉ ngơi sớm, mấy hôm nay người rất chăm chỉ rồi.
- Được _ Anh Ninh lại nở nụ cười rạng rỡ vô tư ấy.
- Ừm _ cô mỉm cười nhẹ rồi quay đi.
Sau khi cô đi, Anh Ninh mới lên tiếng
- Tam hoàng huynh, người thích Vô Ưu tỷ tỷ đúng không?
- Hửm?
- Đừng giả vờ nữa, tuy muội còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra huynh có ý đặc biệt với Vô Ưu tỷ.
- Rõ ràng vậy sao?
- Rất Là Rõ Ràng _ Anh Ninh mím môi, phồng má dỗi.
- Hahaaa, muội đó, không có gì qua mắt được muội cả _ Tề Dịch đánh yêu lên trán Anh Ninh.
- Ha, tất nhiên, muội là ai cơ chứ _ Anh Ninh khoanh tay tự mãn
- Vậy muội có đồng ý không?
- Tất nhiên, đồng ý hai tay luôn
- Khẩn trương vậy sao?
- Tất nhiên, Vô Ưu tỷ là một người rất tốt, nếu để lỡ huynh sẽ là người hối hận đó ~
Sau khi về phủ, Mặc Tề Dịch suy nghĩ về những điều Anh Ninh