Khi bóng lưng Thần Từ Vũ đã khuất xa...
- Á, ng..
người làm gì vậy?
Mặc Tề Dịch kéo cô vào lòng, tay ôm chặt eo cô khiến cô giật mình không kịp phản ứng.
Cứ thế ôm chặt cô một lúc lâu rồi mới thả ra.
Vô Ưu cũng bất lực với chàng, cô không hiểu tại sao bản thân lại không thể từ chối được người này.
Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế, cô mới ngập ngừng cất lời hỏi
- Tam vương gia, người đến đây làm gì vậy?
- Vô Ưu
- ???
- Cùng ta đến một nơi nhé!
- Đâu cơ?
- Được không?
- Cũng được _ câu trả lời có phần ngập ngừng, là do cô e ngại hay là...
Mặc Tề Dịch đưa cô đến một vườn hoa rộng ở phía nam kinh thành, nơi đây không khí trong lành, gió mát, hoa thơm, trong phút chốc cô hòa mình vào thiên nhiên và cơn gió thoảng.
Nàng dang tay đón gió, chàng phía sau ngắm nhìn nàng cưng chiều.
- Tam vương gia, người đưa ta đến đây làm gì?
- Sao thế? Không thích sao?
- Không phải, ta cứ nghĩ người có chuyện gì chứ.
- Ừm, ta thấy thời gian này nàng đã rất bận bịu trong việc dạy học cho Anh Ninh, nên đưa nàng đến đây giải tỏa.
- Ra là vậy.
- Ừm.
- Cảm ơn, rất tuyệt, ta rất thích nơi này _ Vô Ưu nở nụ cười vô tư khiến lòng ai đó trở nên xao xuyến liên hồi.
- Thích là tốt rồi.
Vô Ưu nhìn Mặc Tề Dịch có vẻ như đang có tâm sự, ánh mắt có chút gợi buồn liền tò mò
hỏi.
- Nơi này có gì đặc biệt với người sao?
- Hử?
- Ta nghe nói vương gia người rất lạnh lùng, không phải kiểu người thích hoa thơm cỏ dại như thế này, nên ta nghĩ nơi này có lẽ có gì đó đặc biệt _ Vô Ưu vừa nói vừa ngắt nhẹ một bông hoa dại đưa lên ngửi.
Mùi hương nhẹ thoảng dễ chịu, cô cười nhẹ, nhưng cơn gió nhẹ lướt qua làm cho tóc cô bay lên, cô xinh đẹp tựa như tranh vẽ.
Mặc Tề Dịch nhìn cô rồi cười đáp
- Vườn hoa này lúc trước là nơi mà mẫu phi hay đưa ta đến chơi.
- Ồ
- Lúc đó, ta thường hay chạy đi tìm những con bướm đẹp nhất để bắt về tặng cho người.
Nhưng kết quả lại thả đi.
Bộp..
- Oaaa, bắt được rồi, mẫu phi người xem, con bắt được bướm rồi, tặng cho người.
- Dịch nhi, hãy thả nó đi
- Hở, tại sao? Không phải người rất thích bướm sao?
- Đúng là ta rất thích chúng, nhưng ta thích nhìn chúng tự do bay lượn.
- Hở...
Nghe vậy Mặc Tề Dịch thả con bướm bay đi, ngước lên nhìn đàn bướm bay lượn thật thích mắt.
- Dịch nhi, con nên nhớ, mọi vật trên đời này đều có sinh mệnh và số mệnh.
Con phải biết quý trọng mọi thứ xung quanh mình, bởi vì không biết được sau này khi không còn nữa con lại thấy hối tiếc, lúc đó đã là vô dụng.
- Mẫu phi, tại sao lại mất đi ạ?
- Nếu con đem con bướm lúc nãy về bỏ vào lồng liệu nó có sống nổi hay không? Lúc đó không mất đi thì là gì?
- Vây thì chúng ta tìm con khác?
Dịch nhi không được quá tham lam mà sa đọa, con là hoàng tử Mặc quốc, dân là sinh mệnh của con, mọi vật trên đất nước