Vô Ưu ngồi trên ngựa lững thững từng bước, lúc đi ngang qua cánh đồng hoa mà lúc trước Mặc Tề Dịch đã dẫn cô đến chơi.
Cô xuống ngựa, đi từng bước chậm rãi ngắm nhìn toàn cảnh của cánh đồng bát ngát, đầy hương thơm.
Bàn tay không nhịn được mà đưa ra nghịch từng bông hoa mà cô đi qua.
Khi đi qua khỏi cánh đồng, cô lên ngựa, tiếp tục chuyến đi những ánh mắt vẫn ngoái lại nhìn nơi kỉ niệm đó, một sự nhen nhói trong lòng khiến cô khó chịu.
Cùng lúc này, Mặc Tề Dịch ở kinh thành đã xin phép hoàng thượng được đi tìm cô, cho dù bị tước bỏ tư cách kế vị cũng nhất quyết phải đi tìm cô.
Trong lòng Mặc Tề Dịch lúc này, cho dù có cho chàng cả giang sơn này cũng không thể nào bằng được cô gái nhỏ trước mắt.
Thấy Mặc Tề Dịch cố chấp và kiên quyết như vậy, hoàng thượng không làm gì được đành để chàng tự do muốn làm gì thì làm.
Ngay lập tức, chàng trở về vương phủ mang theo hành lý lên xe ngựa xuất phát đi tìm người con gái mình yêu.
A Vệ và Y Nhi xin được đi theo để chăm sóc, cả ba người lên xe ngựa xuất phát.
A Vệ và Y Nhi ngồi ngựa còn Mặc Tề Dịch do mới bình phục chưa lâu nên đành ngồi kiệu.
Lúc đi ngang qua cánh đồng hoa, lòng Mặc Tề Dịch nặng trĩu bao tâm sự và nhớ nhung.
Nhớ lại từng mảnh kí ức cảu mình và Vô Ưu.
Gương mặt lại trở nên cứng nhắc, buồn bã.
Vô Ưu đã đi qua rất nhiều nơi, cô đi qua nhiều làng và huyện, gặp người khó khăn thì tiện tay giúp đỡ, dùng nghề thêu tranh mà kiếm lộ phí.
Mỗi bức tranh cô thêu sinh động, đầy màu sắc thu hút hứng thú của các thương nhân và gia chủ giàu có.
Cứ mỗi lần đi đến một huyện là cô sẽ ở lại một thời gian ngắn.
Lần này, cô ghé thăm Giang Biên, một huyện nhỏ ở khá xa kinh thành.
Thuê trọ và tiếp tục vẽ tranh.
Tranh cô ngày một có tiếng tăm.
Người hỏi mua cũng nhiều lên đáng kể nhưng chưa một ai biết mặt mũi cô ra sao vì cô luôn đội mũ màn che kín mặt.
Hôm nay, quyết định tự thưởng cho bản thân nghỉ ngơi, cô ra ngoài dạo chơi thì bị lạc vào một khu rừng nhỏ, cô đi mãi, đi mãi, cuối cùng không biết lối ra.
Cô bị lạc.
Trách số mình nhọ, cô vừa lẩm bẩm than vừa đi từng bước về phía trước.
Bỗng cô phát hiện ra một nam nhân bằm bất tỉnh phía trước.
Đến gần kiểm tra thì phát hiện người này bị rắn độc cắn.
Cô vội tìm xung quanh xem có thảo dược gì không.
Sau một hồi loay hoay cũng đã rút được hết máu độc bên trong vết thương.
Lúc này cô mới nhìn kĩ nam nhân trước mắt.
Thật xinh đẹp làm sao.
Từng đường nét trên khuôn mặt thật hoàn hảo, nó làm cô nhớ đễn Mặc Tề Dịch.
Nếu không có mặt nạ chắc chắn cũng sẽ có nét đẹp như vậy.
- Ưm!
- !!!
- Hử? Cô là ai?
Nam nhân kia từ từ mở mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, vui tai khiến cô bất giác muốn trêu ghẹo.
- Ta là yêu xà.
- Cái gì!
- Sao? Sợ rồi?
- Hừm, sao lại sợ?
- Hả!
- Thôn ta trước nay không bao giờ có yêu tinh.
Với lại làm gì có yêu tinh nào xinh đẹp như này.
- H..hả!?
- Hừm, cô nương vẫn chưa trả lời ta, cô là ai?
- Ta...ta tên Vô Ưu.
- Vô Ưu cô nương, sao lại đi vào rừng một mình?
- Ta...ta bị lạc.
- Sao?
- Ta..ta nói là ta bị lạc!
Vô Ưu thẹn quá hóa giận, trả lời thật to, cô phồng má, nước mắt nơi khóe mắt từng chừng như có thể tuôn rơi bất cứ lúc