Bẩm vương gia, thuộc hạ đã đi khắp nơi nhưng không có tung tích của Đại tiểu thư, có lẽ cô ấy không có nơi này.
- Đi, xuất phát sang nơi khác.
Mặc Tề Dịch vẫn miệt mài đi tìm cô không quản mệt mỏi.
Đi từ huyện này sang huyện khác, châu này sang châu khác, tìm kiếm tung tích của cô.
Thời gian một tháng đã qua...
Cô cũng dần thích nghi với cuộc sống của nơi thôn nhỏ hẻo lánh này.
Cô được mọi người giúp đỡ dựng một nhà nhỏ ở cuối thôn để tiện cho việc vẽ tranh, thêu tranh.
Hôm nay cô cùng Tiêu Dương ra ngoài giải khuây sau khi cả tháng ở trong nhà thêu thùa, vẽ vợi.
Đi dạo một vòng.
Cô để ý thấy đa số trẻ em ở đây dù lớn hay bé đều không đi học, càng không biết chữ.
- Tiêu Dương
- Hửm?
- Sao bọn trẻ không đi học?
- ...
- Ta để ý thấy dù bé hay lớn đều không biết chữ, sao lại chỉ dạy chúng cách lao động chân tay mà không phải là trí óc?
- Vì không đủ kinh phí
- Sao?
- Thật ra lúc trước tất cả trẻ con trong thôn đều được đi học, mặc dù xa nhưng chúng vẫn rất hăng hái và chăm chỉ đến lớp.
Nhưng thời gian gần đây, tên địa chủ mới đã chèn ép các thầy dạy, không để họ dạy học cho bọn trẻ.
- Tại sao?
- Vì lúc trước khi cha ta nắm quyền đã để cho dạy học miễn phí, còn hắn thì thu phí nên không được ủng hộ.
Bây giờ cha ta rời khỏi tranh chấp, hắn được nước lấn tới, chèn ép người trong thôn chúng ta.
- Quá đáng!
- Hừm, đành chịu thôi.
- Không, sao phải cam chịu mà không giải quyết.
- Giải quyết?
- Dương Tiêu, ta không nhầm thì trong phòng sách của huynh có đủ loại sách
- Đúng là vậy, nhưng...
- Được, vậy ngày mai huynh thông báo tất cả những ai muốn học tập trung đến chỗ ta.
- Vô Ưu, chẳng lẽ muội....
- Phải.
Cô nháy mắt với Dương Tiêu rồi quay đi chạy về nhà.
Bắt tay vào chuẩn bị chỗ để dạy học.
Ngày hôm sau, sau khi nghe về việc cô muốn mở lớp dạy học trong thôn, mọi người vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Liệu một nữ nhi như cô có thể làm được hay không?
- Các vị, ta biết mọi người trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng mọi người yên tâm, Dương Tiêu đã nói sẽ giúp đỡ việc dạy học nên mọi người cứ yên tâm.
Những ai muốn để con cái mình được học thì ngày mai hãy đưa bọn trẻ đến đây.
Nghe đến việc Dương Tiêu sẽ lo giảng dạy, trong lòng mọi người cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn.
Tất cả đều đồng ý để con mình đi học, để bọn trẻ có tương lai hơn.
Nhưng đã dạy học thì phải có nơi dạy học hẳn hoi.
Mọi người trong thôn cùng nhau đốn gỗ xây lớp, thấy mọi người khẩn trương cố gắng như thế, cô cũng không thể ngồi không.
Cô cùng Dương Tiêu ra chợ mua ít sách vở và bút để phân phát cho bọn trẻ, sẵn tiện mua ít nguyên liệu về nấu nướng cho mọi người.
Thoắt cái, lớp học đã được xây xong, mọi thứ tươm tất ngay ngắn.
Cô cùng các nữ hầu của Tiêu phủ cũng đã nấu nướng xong xuôi.
Cô cùng mọi người dọn lên.
Cả thôn cùng nhau ăn uống no say, cô vui vẻ nhìn những thành tựu lao động của mọi người, trong lòng thấy