Con đường nhỏ trên đồng ruộng hoang vu khô hạn, Bạch Vũ Quân đeo rương sách chậm rãi tiến lên.Cả người nóng bức khó chịu, muốn tìm nơi hóng mát hạ thấp nhiệt độ cơ thể.Phía trước con đường đột nhiên xuất hiện một đám người, một đám người điên cuồng, đầu buộc vải trắng trong tay cầm cây gỗ treo đầy vải trắng, mười mấy tiểu tử trẻ tuổi khiêng tượng thần không nhìn thấy rõ khuôn mặt la to đi đến, phía trước còn có người vừa đi vừa vung tiền giấy.Bạch Vũ Quân đứng tránh qua nhường đường, nàng không có ý định muốn xung đột với một đám điên cuồng bệnh tâm thần.Đội ngũ chậm rãi từ từ đi qua trước mặt, nam nữ già trẻ đều điên cuồng, mặt Bạch Vũ Quân không cảm xúc nhìn trò cười nhân gian, khi loạn thế cũng là thời điểm tà giáo hưng thịnh, người phát động đủ loại mục đích mê hoặc nạn dân thờ phụng thần lung ta lung tung, người đối mặt với cái chết không sống nổi sẽ liều lĩnh bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, dù cho trong lòng biết là giả cũng sẽ cố gắng thôi miên bản thân tin tưởng, chỉ là một đám người đáng thương mà thôi.Đám người điên cuồng đi qua, để lại tiền giấy đầy đất cùng cát bụi.
.
.Bạch Vũ Quân tiếp tục đi đường, để lại dấu chân hình chữ S trên đường đi.
.
.Bên dưới tường đổ ven đường có một tiểu nam hài đang nằm, tiểu nam hài lẻ loi một mình rất đói rất đói, toàn thân vô lực nằm dưới đất nó chỉ có thể chờ đợi đói đến chóng mặt, nghe người ta nói người đói đến chóng mặt thì sẽ không đói bụng nữa, tiểu nam hài rất chờ mong.Đột nhiên, mơ mơ hồ hồ thấy được một bóng dáng màu trắng đi tới từ nơi xa.Người kia đi tới gần, tiểu nam hài thấy rõ tướng mạo nàng, rất đẹp, còn đẹp hơn cả Vương Đại Y trong thôn, nam hài cảm thấy nàng nhất định là tiên nữ hạ phàm từ trên trời xuống, nếu như lớn lên cưới vợ nhất định phải cưới xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, mình sắp phải chết đói rồi, chết đói ở dưới nửa bức tường đổ nát này.Nàng đang ăn cái gì?Nam hài nhìn về phía tay trắng nõn của mỹ nữ, trong tay nắm lấy mấy con châu chấu bỏ vào trong miệng, ơ.
.
.
Châu chấu có thể ăn à?Mỹ nữ kia đi xa, nam hài quay đầu nhìn về châu chấu lít nha lít nhít trên mặt đất phía trước mắt kia, sau đó như bị điên nắm châu chấu lên bỏ vào trong miệng nghiến răng nghiến lợi nhai, hình như là ăn ngon thật.
.
.Tiểu nam hài còn sống, nhờ vào dinh dưỡng phong phú của châu chấu mà sống được một mạng.Từ đây, tiểu nam hài quyết định sau khi lớn lên nhất định cưới cô nương xinh đẹp làm vợ, tựa như mỹ nữ kia.Một đường tìm kiếm tà ma Bạch Vũ Quân gặp tà vật.Rất nhiều yêu quái đều thích ăn nhân loại, có lẽ là bởi vì trên người nhân tộc có rất nhiều thứ có thể tăng huyết khí tu vi nên đã dụ dỗ những tên yêu ma kia, ngay cả một ít tà vật cấp thấp ăn nhân loại cũng sẽ trở nên lợi hại, tại đây thời đại thiên tai thi thể khắp nơi oán hận ngút trời dẫn đến tỷ lệ tà ma xuất hiện vô cùng cao, thu hoạch được thi thể nhân tộc hoặc là phương thức người sống càng ngày càng đơn giản.Mười mấy dân lưu lạc tụ thành một nhóm, nam nhân cầm trong tay côn bổng đao mẻ run rẩy ngăn ở bên ngoài, bảo vệ nữ nhân hài tử trốn ở trong đám người, chung quanh ba chó hoang lớn bằng con nghé gầm nhẹ xoay quanh, ba con chó hoang không vội vã giết chết con mồi, bởi vì mười mấy người trên đồng hoang ở đây căn bản không chạy thoát nổi chó hoang biến dị, bị ăn sạch chỉ là chuyện sớm hay muộn.Ba con chó hoang rất không bình thường, lông thưa thớt giống như là bị bệnh về da lộ ra làn da đỏ bừng dưới lông, tròng mắt ứ máu đỏ quỷ dị, miệng không ngừng nhỏ nước bọt hôi thối xuống, vừa nhìn liền biết là cái loại ma vật ăn nhiều người chết sinh ra biến dị cấp thấp, không phải yêu, yêu thuộc về sinh vật tiến hóa, thứ đồ chơi này thuộc tà ma.Nam nhân nắm chặt gậy gỗ cố gắng không để cho mình run rẩy, do dùng sức nắm chặt gậy gỗ thế cho nên khớp xương trắng bệch lòng bàn tay đổ mồ hôi."Ngày hôm nay chúng ta không sống nổi! Chết cũng phải kéo theo yêu vật làm đệm lưng!"Hán tử khàn cả giọng rống to càng giống như là động viên bản thân.Chó hoang bỗng nhiên hướng về phía trước nhảy chồm lên cắn bả vai nam tử nào đó chưa kịp phản ứng rồi lôi hắn ra khỏi đám người!"A.
.
."Hai con khác cũng phát động công kích, nhìn cũng không nhìn những côn gỗ kia dễ dàng đột phá phòng tuyến ngậm lấy mục tiêu kéo ra bên ngoài, trong lúc nhất thời dân lưu lạc cũng nhịn không được nữa tiếng khóc kêu thảm vang lên.
.
.Loạn thế dân lưu lạc sống đầu đường xó chợ, tà vật hung tàn ăn người uống máu.Đột nhiên!Vù ù ~ bầu trời truyền đến tiếng xé gió.Rầm một tiếng, một cái thước thẳng dày nặng đem một chó hoang đóng ở trên mặt đất, chó hoang nghẹn ngào gào thét làm thế nào cũng không cách nào giãy giụa, xa xa, một bóng người màu trắng nhanh