Một ngày nào đó.Bạch Vũ Quân đi tới một bãi tha ma, có lẽ bởi vì khoảng cách thôn trấn rất gần bãi tha ma rất lớn này, Bạch Vũ Quân cho rằng lại phải mệt gần chết đọc kinh văn siêu độ một đêm, kết quả đến trong bãi tha ma vừa nhìn đã nhất thời ngẩn ra.Không có vong hồn? Đùa rắn à?Vốn định đào mộ nhưng khi Bạch Vũ Quân nhìn mộ phần yên tĩnh thì không biết nên vui hay là kỳ lạ, cái bãi tha ma to như vậy khắp nơi ngôi mộ thi hài mới vậy mà lại không có vong hồn, chẳng lẽ những quỷ hồn oán hận rất nặng cũng tự mình giác ngộ thăng hoa nhân tính sau đó đến địa phủ? Thật sự như vậy thì mới là gặp quỷ đó.Trong bãi tha ma, Bạch Vũ Quân nhìn nghĩa địa lộn xộn trong gió.
.
.Đi về hướng tiểu trấn nghỉ ngơi.Thôn trấn rất lớn, có lẽ là có chút giá định giàu có cho nên thoạt nhìn người trong tiểu trấn miễn cưỡng không bị chết đói, trong tiểu trấn có rất nhiều tráng đinh dũng cảm nông thôn cầm cung săn côn bổng trong tay tuần tra qua lại, người đến từ bên ngoài là đối tượng kiểm tra trọng điểm, thời đại này bên ngoài khắp nơi đều có thổ phỉ, ai mà biết có len lút do thám đi vào hay không.Tất cả cửa hàng tiểu trấn đều treo biển không tiếp tục kinh doanh, bóng người cũng không nhìn thấy mấy người.Lúc đi ngang qua gia đình giàu có sân nhỏ tường cao nào đó thì thấy được mấy nạn dân lưu lạc ngồi xổm ở trước rãnh thoát nước kiếm thứ gì, tò mò đi vào kiểm tra, sau khi khi thấy rõ mấy người kia đang làm gì thì Bạch Vũ Quân chỉ có thể thở dài.Gia đình giàu có cho dù là vào những năm tháng thiên tai vẫn có gạo có thịt như thường, đồ ăn canh cặn không ăn được thì trực tiếp đổ vào rãnh thoát nước.Váng dầu gì gì đó lại là đồ tốt, mấy nạn dân lưu lạc dùng vải rách đặt ở trên mặt nước sau đó cầm lên vặn một cái, lại kiếm chút cặn bả đồ ăn, bận rộn gần nửa ngày cũng có thể làm ra được một chén ăn, tốt xấu gì cũng mạnh hơn ăn rễ cỏ vỏ cây, cửa son rượu thịt xương chết rét thối đường không phải là thêu dệt vô cớ, càng loạn thế những quý tộc thế gia càng phát triển.Thiên tai phải có người chết, chết nhiều người ruộng đồng liền thành vật vô chủ, chỉ cần đưa chút tiền cho quan phủ là có thể mua được mảng ruộng lớn tốt thượng hạng, mỗi lần thiên tai đều là lúc thực lực quý tộc thế gia tăng cường.Cổ nhân thích nhất vẫn là đất đai, trong nhà làm có công danh thì không cần nộp thuế, cũng không ai cưỡng đoạt ngàn mẫu ruộng tốt mà không đóng một đồng tiền thuế, nhà giàu nộp thuế quốc gia chính là những nhà nông kia nghèo khổ, ép đến những nhà nông nghèo khổ này chịu không được dứt khoát đem đồng ruộng mình hiến cho nhà giàu địa phương để được miễn đi thuế phụ thu nặng nề, nhà giàu càng lúc càng lớn, thu thuế càng ngày càng ít, không có thu thuế lại lấy cái gì cứu trợ thiên tai phát thóc?Cũng may đây đều là chuyện nhân loại, Bạch xà chỉ để ý dựa theo mệnh lệnh Thuần Dương Cung làm việc là đủ.Thôn trấn tàn lụi, Bạch Vũ Quân đeo rương sách tìm chỗ ở.Đột nhiên, một người mặc áo đen gặp thoáng qua gây nên chú ý của mắt rắn.
.
.Khí tức người kia rất là âm lãnh, theo lẽ thường mà nói nhân loại không có khả năng âm lãnh như vậy, cũng sắp đuổi kịp động vật máu lạnh, đeo cái túi đeo lưng căng phồng cũng không biết chứa cái gì.Nhìn hai mắt tiếp tục tìm chỗ ở.Cuối cùng, tìm một căn nhà đổ nát mưa dột rất lâu chưa từng có người cư trú ở trong trấn, ném đi hai pháp thuật sạch sẽ thoáng thu dọn.Trong cỏ dại tìm được đèn dầu phủ một lớp bụi thật dày, thổi rớt tro bụi đặt ở bên trên bếp lò, từ bên trong rương sách lấy ra tiểu bình gốm cẩn thận từng li từng tí đổ ra một chút dầu thắp, kiếm miếng vải xé thành vải rách đầu chà xát bấc đèn.Đem bấc đèn bỏ vào trong ngoài đèn dầu chừa ra một đoạn nhỏ, đợi bấc đèn ướt sũng dầu thắp thì thi triển pháp thuật nhỏ nhen lửa đèn dầu.Thật ra thì vốn có thể lấy thân phận đệ tử Thuần Dương đi đến những gia đình giàu có xin một gian phòng tốt, chẳng qua Bạch Vũ Quân không muốn đi quá gần với những quỷ hút máu hình người kia, không lo hoàn cảnh ăn uống ngủ nghỉ cũng không sao cả, một con rắn rất dễ dàng thỏa mãn.Nhen lửa đèn dầu là vì nói cho người khác biết đêm nay căn nhà này có người cư trú chớ có quấy rầy.Đầu luồn vào bên trong rương sách lục lọi một hồi, lay mở mấy miếng thịt hun khói kia rồi tìm thư tịch bọc giấy dầu, một đường đi tới nhặt được rất nhiều thư tịch trong nhà người ta, tạp tập dã chí cái gì cũng có, có thể dùng thư giãn trong thời gian nhàm chán, đương nhiên, nếu như cuối cùng không viết tình tiết như cáo tinh quỷ quái