Ban đêm dù sao cũng dài dằng dặc như vậy.
.
.Bạch Vũ Quân canh giữ ở trước cửa miếu Thành Hoàng trợ giúp những nữ hài trốn ở trong miếu, nữ hài được cứu càng ngày càng nhiều, tiếng khóc nữ nhân dẫn tới một đám lại một đám lưu manh vô lại, đao pháp bóng dáng màu trắng càng ngày càng thành thạo, đến lúc cổng tích tụ thi thể cao hơn một mét lại cũng không ai dám tới gần miếu thành hoàng.Nghiệt súc cũng được, cầm thú cũng được, người khác thích nói cái gì thì cứ nói cái đó, dù sao ngày hôm nay sẽ không nhượng bộ nửa bước.Bảo vệ không chỉ là những nữ hài đáng thương, Bạch Vũ Quân càng kiên định bảo vệ tốt thân là nữ nhi giống như mình, chấp niệm này, không thể vứt bỏ.Chân trời màu trắng bạc, tà ma một đêm điên cuồng bởi vì mỏi mệt tạm thời ngừng lại.Ngồi trên thềm đá trước miếu, tay phải cầm đao vỏ chống đất, ngón tay cái gảy một cái hoành đao bắn ra lại hạ xuống, lưỡi đao tiếng ma sát làm người ta không dám đến gần.Ngụy sư tỷ đi đến bên cạnh ngồi trên thềm đá, có lẽ là đang cùng Bạch Vũ Quân nói chuyện cũng có lẽ là nói một mình."Khi đó ta còn rất nhỏ, cả nhà chết trong trận hỗn loạn sau khi thành bị phá, sư phụ tìm được ta dẫn ta lên núi, lúc ấy ta cũng hận, rất hận những loạn quân kia, về sau giết tất cả bọn hắn, thế nhưng thảm kịch sẽ không dừng lại, một trận lại một trận náo động, một thành lại một thành bị phá, giết cũng giết không hết.
.
.""Từ từ, ta biết thảm kịch sẽ còn không ngừng diễn ra, chúng ta cũng không làm được gì cả.
.
."".
.
."Bạch Vũ Quân lặng im, Ngụy sư tỷ là người có chuyện xưa, có lẽ mỗi người đều có câu chuyện, chỉ là không muốn nói mà thôi.Ngụy sư tỷ nhìn nhìn thi thể đếm không hết trước miếu Thành Hoàng."Chuyện giết nhiều người thế này cũng không nhỏ, tuy là mấy tên khốn kiếp này đều đáng chết nhưng dù sao ngươi cũng là yêu bọn họ dù sao cũng là người, trừng phạt khẳng định không thể thiếu, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện, còn lại phải xem tâm tình sư môn.""Ta có phải có chút xen vào việc người khác hay không?."Bạch Vũ Quân tự giễu, cứu trợ nhân loại cuối cùng lại bị nhân loại trừng phạt."Không, ta hối hận vì không làm cùng ngươi."Lắc đầu, Ngụy sư tỷ đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ tro bụi dính bên trên đạo bào, quay đầu nhìn về phía những nữ tử nghẹn ngào nuốt khóc nỉ non mặt lộ vẻ bi thương."Trước đó ta không thích ngươi, bởi vì ngươi là rắn, hiện tại.
.
.
Ngươi là bạn ta."Ngụy sư tỷ cười cười xoay người rời khỏi.Bạch Vũ Quân nhìn bóng dáng Ngụy sư tỷ biến mất ở giao lộ, quay đầu nhìn nhìn, những nữ hài kia vẫn mặt lộ vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi như cũ, người nhà các nàng đều không còn, dù cho sống cũng rất ít có người có thể lại thu nhận các nàng, có lẽ không bao lâu liền sẽ có người bảo thủ không có năng lực nhảy ra đưa các nàng nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.Không bảo vệ được nữ nhân lại lấy nữ nhân ra trút giận, thật đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn.Sáng sớm.Tặc binh vào thành tàn phá bừa bãi bắt đầu có tổ chức cướp sạch kho lúa ngân khố, sau khi nghe nói miếu Thành Hoàng có nữ hài trẻ tuổi giết hơn trăm người thì hô to gọi nhỏ chạy tới miếu Thành Hoàng, mấy trăm tặc binh lưu dân vung vẩy vũ khí nông cụ thậm chí gậy gỗ khí thế hùng hổ.Cổng miếu Thành Hoàng nho nhỏ bị vây đến nước chảy không lọt.Trong miếu cái bùn gì cũng không biết, sẽ chỉ mở miệng một tiếng thuận theo Thiên đạo chớ có quấy nhiễu.Bạch Vũ Quân đứng ở trước cửa sắc mặt lạnh lùng, tiếng khóc những nữ hài sau lưng càng lớn, các nàng biết rõ một khi bạch y nữ hiệp ngăn không được những tên ác nhân thì sau đó sẽ phát sinh cái gì.Có một nữ hài nào đó áo quần rách nát lấy từ trong ngực ra một cây dao găm, mạnh mẽ cắt yết hầu, nàng thà chết cũng không muốn lại bị làm nhục.Quay đầu liếc mắt nhìn, màu máu đỏ tươi chói mắt.Bên ngoài những tên lưu manh kia vô lại ô ngôn uế ngữ khó nghe, máu đỏ tươi phảng phất như đang giễu cợt thế giới dã man này, có lẽ là những thi thể này trấn trụ tặc binh, đợi khi kiên nhẫn bọn hắn bị tiêu hao sạch sẽ thì sẽ xông lên liều mạng, Thành Hoàng gia ngay cả hang ổ miếu thờ mình cũng không bảo vệ được, bây giờ các cô gái và Thành Hoàng lão gia lại phải dựa vào một con rắn, đúng là mỉa mai.Hai bên giương cung bạt kiếm, Bạch Vũ Quân một bước không lùi!Rút đao."Thuần Dương quyết Thiên đạo kiếm thế! Vô Ngã Vô Kiếm!"Dùng sức vung đao quét ngang đến chỗ trống trước mặt.Vù!Đao khí vạch ra nửa vòng tròn, bị đao khí chém tới thi thể hóa thành tàn chi* bay loạn, nói là kiếm pháp thì thật ra chính là dùng đao, một chiêu liền để những tặc binh kiến thức biết được cái gì là võ học chân chính.* phần còn lại của chân tay đã bị cụtThân thể