Không thể trực tiếp nói muốn cái lợi, như thế có hại cho hình tượng cao nhân.
.
.
hình tượng cao xà mới đúng, như vậy, tiếp theo thì phải xem vương gia có thể có tinh thần lĩnh ngộ phất biểu chỉ thị hay không, cũng không tin một tên quyền quý suốt ngày chơi mưu kế không hiểu cái này."Vậy thì.
.
.
È hèm."Bạch Vũ Quân nâng ly trà lên uống một ngụm trà nước.Vương gia gần như lập tức rõ ràng nên làm cái gì.Vung vung tay, hai người hầu nhấc cái rương gỗ tới, rất nặng, đặt xuống đất mở ra, lộ ra vàng bạc châu báu bên trong, mặt trên còn có một sâm núi lâu năm, đó là một hồi ánh vàng lóe lên làm chói mù mắt rắn, sống hai đời Bạch Vũ Quân vẫn là lần đầu nhìn thấy nhiều hoàng kim châu báu như vậy, suýt chút nữa đã hiện ra nguyên hình.Sau đó, Bạch Vũ Quân phát hiện bản thân lại thêm một cái đặc tính, yêu tiền.
.
.Có như vậy trong nháy mắt thật muốn nằm bên trên hoàng kim châu báu lật lăn lộn mấy vòng rồi ngủ luôn ở bên trên vàng bạc, ý nghĩ đầu tiên chính là lấy về trang trí phòng nhỏ mộc mạc của mình, suy nghĩ yêu tiền giống như một viên hạt giống mọc rễ đâm chồi khỏe mạnh sau đó trưởng thành lên thành cây lớn che trời ở sâu trong linh hồn, tiếp đó nở hoa kết trái hạt giống rơi xuống đất lại nẩy mầm trưởng thành, đau đầu chút tính là gì có tài bảo mới là cực tốt."Chỉ là lễ mọn còn xin tiên tử vui lòng nhận."Thật ra thì hoàng kim tài bảo đối tu sĩ mà nói tác dụng cũng giống nhau, chân chính đáng giá chính là những linh dược cùng kim loại hiếm, thân là một tên vương gia đầu he ăn no chờ chết không có cái khác chỉ có tài bảo là có nhiều.Trước đó lo lắng tiên tử chướng mắt tục vật, hiện tại xem ra hình như tiên tử thích tài bảo hơn linh dược rất nhiều, con mắt hầu như không có dừng lại ở nhân sâm lâu năm."Ngài nói ngài làm sao không biết xấu hổ đây, tục, quá tục, aiz, vương gia ngài khách khí như thế nếu như ta không cầm thì chẳng phải là không nể ngài sao."Đưa tay liền kéo cái rương châu báu nặng nề đến trước mắt, mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
.
.Trân Nhi quay đầu cho đỡ mất mặt.Vương gia có chút nghi ngờ cô bé này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay không, thoạt nhìn như là bị Viên đại sư lừa gạt, chẳng qua nhìn một thân đạo bào trên người của nàng bất luận thành công hay không thì tạm thời kết giao được với cao nhân."Cái kia.
.
.
Làm sao hóa giải?""Đừng vội, đợi ta xem kỹ một chút."Bạch Vũ Quân sử dụng bản lĩnh dự đoán nhìn về phía vương gia lần nữa.
.
.Hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình như xuyên thấu biển mây, phía dưới là một thành trì, thành trì nhìn hết sức quen mắt có chút giống như là Long Trạch huyện, sau đó hình ảnh tiếp tục phóng đại.Đối với nơi có thể khiến vương gia tránh đi binh tai Bạch Vũ Quân cũng cảm thấy tò mò.Sau khhi hình ảnh phóng đại thấy được kiến trúc kia thì nhất thời biểu lộ quái dị, nhịn không được bật thốt lên mắng ra thô tục."Cmn.
.
.""Ơ, không biết tiên tử lời ấy là ý gì?""Khụ khụ.
.
."Bạch Vũ Quân xoa xoa cái trán làm dịu triệu chứng đau đầu, vừa mới chỉ là là biểu lộ cảm xúc cũng không phải là muốn chửi vương gia, quỷ mới biết mẫu thân vương gia có phải là lão bà hoàng đế nào hay không."Ý của Viên lão đầu kia bảo ngài tới đây ngoại trừ tìm ta còn muốn ngài ở lại Long Trạch huyện, tốt nhất ở lân cận miếu Long Nữ, có lẽ với gia sản vương gia thì mua nhà là không thành vấn đề.""Chuyển tới Long Trạch?"Vương gia ngẩn người, hắn xác thực không nghĩ tới phải chuyển đến cái huyện thành nhỏ này, huyện thành nhỏ nào thoải mái dễ chịu bằng quận thành phồn hoa."Đương nhiên, ngài cũng có thể ở lại bên trong hang ổ chờ người khác tới cửa.""Vậy.
.
.
Bổn vương lập tức an bài công việc dọn nhà, chuyển tới chung quanh đây thì sẽ có thể né qua tai hoạ?"Bạch Vũ Quân dùng một loại ánh mắt quái dị mà nhìn vương gia, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh vương gia bắt lấy cánh tay hắn kéo đến ghế của mình.
.."Không tin đúng không? Được, ngài làm đi, ngài được thì ngài cứ làm đi, công việc này về sau sẽ là của ngài, nếu làm tốt, tương lai tiền đồ còn lớn hơn con chim Viên đại sư kia, đừng khách khí."Người chung quanh trợn mắt hốc mồm, còn có thể làm như vậy?Vương gia xấu hổ tại chỗ, chơi cả một đời quỷ kế quyền mưu còn chưa từng thấy người đặc tính độc lập như vậy, một lời không hợp liền muốn đổi vị trí, sớm biết đã không hỏi nhiều như vậy."Tiên tử bớt giận.
.
.
Bớt giận.
.
.
Bổn vương chỉ là khẩn trương thái quá mà thôi.
.
.""Thôi, trở về dọn nhà đi."Đầu rắn đau muốn chết không còn khí lực tiếp tục xem mệnh, xoay người lên lầu hai về phòng đi ngủ, vương gia nhìn nhìn Bạch Vũ Quân lên lầu thì đành phải cười khổ xa xa thi lễ bái biệt, hắn không biết là từ khi làm ra quyết định dọn nhà thì tuyến tử bên trên người dần dần trở thành nhạt cuối cùng biến mất.Xen lẫn trong Long Trạch không cẩn thận nhận một công việc lớn, công việc rất mệt mỏi, thù lao cũng phong phú.Mang cái rương lên lầu hai sau đó đổ nhào