Trở lại trong miếu.Vào nhà đã nhìn thấy trên mặt bàn trong sảnh trưng bày một cái mâm gỗ, trong mâm dùng đệm vải đỏ trưng bày chỉnh tề từng dãy nguyên bảo lóng lánh ánh vàng, đong đưa khiến mắt rắn đau, cố nén xúc động chiếm lấy."Ở đâu ra?"Bạch Vũ Quân không tin quỷ quái địa phương của Long Trạch huyện từng bị hạn hán cùng hồng thủy tàn phá bừa bãi này còn có người có thể lấy ra khoản tiền lớn như vậy, không thấy sao khi Huyện thái gia đến cũng một mặt đau lòng à."Là người đưa bái thiếp lưu lại, ta không lấy nhưng không ngăn nổi." Trân Nhi bất đắc dĩ nói ra.Nghiến răng nghiến lợi, Bạch Vũ Quân cảm thấy vương gia hoặc là rảnh rỗi hoặc là chính là vương gia đầu heo không đắc thế nhàn hạ ăn no chờ chết, ngươi đi trên núi tìm chưởng môn Thuần Dương là được rồi, cái gì cũng sẽ bày rõ ràng cho ngươi, hết lần này tới lần khác tới dưới núi tìm một cộng tác viên bình thường này, thân phận nhân viên ngoài biên chế cũng không làm được cái gì đâu."Đồ vật để đó đi, tiền này không cầm được, cực kỳ phỏng tay, qua mấy ngày xem hắn có thể vẫn kiên trì như vậy hay không.?""Được."Xoa xoa cái trán xoay người lên phòng ngủ lầu hai ngủ ngon, loài rắn ngủ cũng là tu luyện, dù sao toàn thân cao thấp có một cái kinh mạch nên không có gì có thể lo lắng.Hiển nhiên, Bạch Vũ Quân xem thường tính nhẫn nại vương gia kia.Sáng sớm ngày thứ hai, xe ngựa phủ Vương gia đã xếp hàng chờ từ sớm ở ngoài cửa, dân chúng địa phương không dám cướp vị trí nên xe ngựa sang trọng cứ vậy xếp hàng đầu tiên, Trân Nhi chỉ có thể gánh lấy áp lực tuyên bố nay Thiên Tiên tử vẫn còn bế quan.Ngày thứ ba, xe ngựa dừng ở cổng.Ngày thứ tư.
.
.Ngày thứ năm.
.
.Trong xe ngựa ngoài cửa, người hầu vương phủ không vừa lòng nhìn chằm chằm cái miếu thờ nho nhỏ kia, nếu như không phải có mệnh lệnh đè lên đã sớm vung chuỳ sắt tới phá cửa rồi, càng nhìn cái cửa sân nhỏ đó càng khó chịu, đưa rất nhiều hoàng kim, mấy phong bái thiếp, bây giờ ngay đến bóng người gọi là tiên tử cũng không thấy được."Vương gia, tiên tử gì đó có phải quá phách lối rồi hay không?" Người hầu mặt mũi tức giận."Không thể vô lễ với tiên tử."Trong xe truyền ra giọng già nua, người hầu không thể không gật đầu tán thành."Ba lần đến mời mới có thể hiện ra thành tâm, ngày mai còn tới.""A? Vâng.
.
."Người hầu lắc đầu, thấy mặt trời lên cao đành phải đánh xe rời khỏi, suy nghĩ một chút ngày mai còn phải đến sớm đợi chờ liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, vương gia tuy là không có quyền lực nhưng dầu gì cũng là vương gia.Cửa sổ lầu hai.Bạch Vũ Quân thấy xe ngựa rời khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ tới ngày mai còn tới lập tức cảm thấy đau đầu y như tên người hầu, câu ngày mai còn tới chỉ để gặp mặt, dù sao đây là người khác đợi chừng mấy ngày xin gặp mặt cũng không phải bản thân chủ động đi trêu chọc, ông trời cũng tìm không ra tật xấu sửa sang bản thân.Lại là một ngày.Quả nhiên không có đoán sai, sáng sớm xe ngựa kia lại tới.Đại môn miếu nhỏ một tiếng cọt kẹt từ bên trong mở ra, người hầu lái xe thấy được một nữ hài mặc váy dài trắng đeo khăn che mặt đi ra, nhìn cũng không nhìn thị vệ trực tiếp đi tới bên cạnh xe ngựa, vương gia trong xe trong lòng sinh ra ý nghĩ nên vén rèm xe lên không ngờ tiên tử thế mà tự thân đi ra ngoài nghênh đón, nhất thời bị mỹ mạo nữ tử đeo khăn che mặt làm cho kinh ngạc một phen, dù cho chỉ lộ hai mắt cũng không che nổi khí chất.Bạch Vũ Quân hơi thở bất đắc dĩ mở miệng trước."Đại ca, ngươi tùy hứng như thế người nhà ngươi biết không?"".
.
.""Còn có, ngươi ăn mặc tựa như tội phạm lừa đảo ghi tên trong hồ sơ vậy."Nói xong, Bạch Vũ Quân đi trở về sân nhỏ ngồi sau cái bàn.Vương gia có thể vào sân trong, chóng mặt không biết nguyên cớ tỉnh táo lại mới phát hiện bản thân đi tới ngồi trên ghế trước bàn trong miếu.Từng đến trong miếu rất nhiều lần cũng từng dâng hương tế bái Long Nữ, thân là vương gia có thể làm nhiều như vậy đã vô cùng hiếm thấy, có điều hắn luôn cảm thấy nữ tử đeo khăn che mặt trước mắt này rất giống với tượng Long Nữ.
.
.Trân Nhi tiến lên rót hai chén trà, Bạch Vũ Quân một hơi uống sạch lại để cho Trân Nhi lại rót một ly.Vương gia này thoạt nhìn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng khá tốt, có để ria mép người mặc áo mãng bào vương gia ngược lại cũng giống như truyện vậy, chỉ là mặt có lo lắng hiển nhiên bị chuyện gì vây khốn quấy nhiễu."Ngài là vương gia?""Đúng vậy, xin thứ cho bổn vương mạo muội đến đây, thật sự là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."Vương gia cố gắng để cho ánh mắt mình không lộ vẻ không lễ phép như vậy,