"Ta dẫn ngươi đến phụ cận nhìn một chút."Bạch Vũ Quân giơ cao dù mang theo Hạ Lam vào thôn, bởi vì nguyên nhân phù lục mà người bình thường cũng có thể thấy được Hạ Lam, chỉ có điều ngày hôm nay nhiều người hỗn tạp náo nhiệt quá mức nên không có ai chú ý tới, lại không ai có thể nhận ra cô nương đại môn không ra nhị môn không bước bảy năm trước kia.Hạ Lam khẩn trương sửa sang lại vật trang sức loay hoay quần áo, tuy là nàng mặc nguyên quỷ y nhưng lại muốn duy trì một mặt đẹp nhất ở trước Lý lang."Ta đẹp không?" Hạ Lam hỏi."Rất đẹp."Bạch Vũ Quân không có nói láo, Hạ Lam tuy không phải kiểu mỹ nữ đỉnh cấp nhưng cũng là trạch nữ con gái một trong nhà.Vui vẻ Hạ Lam lộ ra nụ cười lâu không gặp, nhưng Bạch Vũ Quân lại bồi thêm một câu." Vẻ đẹp thuộc về chính ngươi, không phải người khác mà là của chính ngươi."Câu nói này có chút thâm ảo Hạ Lam không hiểu lắm.Bất luận thân sĩ đến đây bái kiến Lý đại quan hay là thôn dân đều hiếu kỳ nhìn hai cái cô gái trẻ tuổi cầm cây dù trong tay đi vào thôn, nhất là nữ hài bạch y càng làm người ta chú ý, thỉnh thoảng cũng có người cảm thấy nha đầu bên cạnh nữ tử áo trắng kia hình như có chút quen mắt.
.
.Đứng tại Lý phủ lân cận, nhìn xa xa Lý đại quan bái kiến cha mẹ.Sau đó, trong xe ngựa đầu tiên là một nam hài nhỏ mập mặc tơ lụa đi xuống, đại khái khoảng chừng năm sáu tuổi, tiếp đến lại đi ra nữ tử, nữ tử rất đẹp, ung dung hoa quý khí chất cao nhã vừa nhìn liền biết là xuất thân nhà giàu, Lý đại quan mang theo nữ tử cùng hài tử gặp cha mẹ, một nhà năm miệng ăn vui vẻ hòa thuận.Bạch Vũ Quân quay đầu nhìn nhìn Hạ Lam, thấy được cảm xúc nàng bi thương."Người kia hẳn là thiên kim nhà đại thần, phong cách rất cao."Hạ Lam lặng im không nói, bi thương nhìn lấy một nhà năm miệng ăn thì đi vào trong nội viện, tiếng cười cười nói nói phảng phất gai độc cắm vào trong lòng.
.
."Ta.
.
.
Ta có thể vào tìm chàng.""Không thể, quá nguy hiểm, ngày mai là ngày mưa dầm không có ánh nắng, ta dẫn hắn ta lên núi.""Được.
.
.""Đi thôi."Bạch Vũ Quân giơ cao dù mang theo Hạ Lam cẩn thận mỗi bước đi rời khỏi, rời khỏi thôn xóm nàng sống cả đời ngắn ngủi này, trở lại đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ kia, người quỷ khác đường, Bạch Vũ Quân có thể làm được chỉ có thể như vậy.Trở lại núi hoang.Cỏ hoang xương khô gió hiu quạnh, thê lương không chỗ lời để nói.Bạch Vũ Quân đem rương sách đặt ở dưới một cây đại thụ, đặt vũ khí nặng nề xuống, xếp bằng ở trên đá lớn tu hành, tu chính là thân đồng thời càng là tu tâm, nơi xa, Hạ Lam tay nâng cây dù giống như thường ngày nhìn ở cuối đường núi.Màn đêm buông xuống, quanh quẩn tiếng ca nghẹn ngào lần nữa.
.
.Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Sáng sớm, bầu trời mây đen dày đặc sắc trời u ám.Nhìn nhìn đầy mắt trông đợi Hạ Lam, Bạch Vũ Quân cầm lấy hoành đao thi triển khinh công chạy như bay xuống núi.Lý phủ đang chuẩn bị công việc tế tổ, một đám quan lại hương thân kẻ sĩ bận trước bận sau phảng phất như là bản thân tế tổ, trong thôn làng vô cùng náo nhiệt chỉ có nhà tuyệt hậu ngoài thôn vắng ngắt, không phải không người hoài nghi tới nữ nhi Hạ gia chết có liên quan đến đại quan Lý gia, dù sao lúc trước ra thôn lên núi cũng có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, chỉ có điều có đôi khi mọi người không cần chân tướng.Đi tới trong thôn dưới núi.Suy nghĩ một chút, Bạch Vũ Quân leo tường từ hậu viện Lý phủ đi vào, sau đó đứng trước viện nhà bếp ném một cái Hỏa Cầu thuật.Thành công gây nên hỗn loạn, thừa dịp không có người chú ý một quyền đánh ngất xỉu tên Lý lang Lý đại quan ném ra ngoài tường để dễ dàng bắt đi, một đường nâng gã trong tay thi triển khinh công lên núi.Người bị bắt tên Lý Khiêm Trình, chính là Lý lang trong miệng Hạ Lam.Chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình bị ai xách chạy như điên, choáng váng trong dạ dày dời sông lấp biển muốn ói lại ói không ra, thỉnh thoảng đầu còn đụng phải gập ghềnh trên mặt đất, da đầu đau rát."Cứu.
.
.
Cứu mạng.
.
.""Im miệng."Lý Khiêm Trình chỉ cảm thấy phần eo căng thẳng bị kẹp lại phần bụng một không thở nổi một hơi suýt nữa ngạt chết.Cũng không biết trải qua bao lâu, đang lúc tốc độ giảm bớt mới phát hiện đã lên núi, đi tới trên dãy núi, khi nhìn mảnh núi kia Lý Khiêm Trình cảm thấy toàn thân không còn tồn tại nữa.Bảy năm trôi qua cỏ cây thay đổi cực lớn, nhưng mà gã vẫn nhận ra nơi này chính là chỗ năm đó, mỗi lần trở lại quê hương gã đều cách nơi này xa xa hận không thể vĩnh viễn cũng không tới, quay đầu nhìn nhìn nữ hài bạch y kia, không biết cô bé này là ý định cướp tiền hay là phải bắt cóc tống tiền, bất luận loại kia chỉ cần đưa tiền thả người là được.Lại đi một đoạn đường, rầm một tiếng Lý