Mây đen dày đặc gió mát run rẩy, nghẹn ngào quỷ khóc khó lặng."Tại sao.
.
.
huuu.
.
."Rất yên tĩnh, yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc u oán của Hạ Lam, Bạch Vũ Quân rất hồi hộp, vong hồn dưới sự kích động cực lớn rất dễ dàng phát cuồng biến thành ác quỷ, một khi thành ác quỷ muốn đi luân hồi chuyển thế sẽ càng thêm khó khăn, tên chó chết Lý lang không giúp đỡ vậy thì thôi thế mà còn đập vỡ nát xương khô đáng thương, có thâm thù đại hận thế nào mà muốn lột da tróc thịt người ta như thế?Bạch Vũ Quân nghe tiếng khóc đột nhiên cảm thấy mệt tâm, bận rộn đến cuối cùng vẫn kết quả xấu như cũ, ngay đến xương khô Hạ Lam cũng không thể bảo vệ, y hệt năm đó không thể bảo vệ được Vân Nhi…Thấy bộ dạng Lý Khiêm Trình vẫn không biết hối cải, dưới cơn thở gấp tát gã liên tục mười mấy bạt tay!Đánh mười mấy bàn tay, đánh đến khuôn mặt gã thành cái đầu heo.Nếu như không phải là bởi vì gã là đại quan chém giết có thể gây ra phiền phức thì đã sớm cho ăn một đao, loại người này thật sự là một khắc cũng không muốn gặp lại, may mắn Hạ Lam thiên tính hiền lành vẫn không hóa thành ác quỷ, chỉ là một chút việc nhỏ mang xương khô về như thế cũng làm không được, vậy thì làm sao tham dự quốc sự triều đình đây?Mệt, mệt tâm quá."Ngươi đi đi, ta khuyên ngươi nên dọn cả nhà đến kinh thành cũng đừng trở về đây nữa, nơi này không phải nhà của ngươi."Nói xong thu hồi hoành đao, Lý Khiêm Trình toàn thân run rẩy vội vàng dùng cả tay chân chạy trốn.Hạ Lam chỉ khóc, không hề làm gì chỉ là ngồi xổm nghẹn ngào khóc, Bạch Vũ Quân lắc đầu, ở trên núi lợi dụng tướng thuật gà mờ tìm chỗ tốt lấy trọng thước ra đào hố, cẩn thận từng li từng tí thu hài cốt bỏ vào trong hố vùi lấp, không có lập bia, sợ về sau tên họ Lý giận muốn gây phiền phức lên núi đào mộ.Mộ phần đã sửa xong, tiếp theo là đưa Hạ Lam rời khỏi.Từ rương sách bên trong lật ra kinh thư, tìm tới kinh văn siêu độ ngồi dưới đất bắt đầu siêu độ.
.
."Khắp đầy thập phương giới, thường lấy uy thần lực.""Cứu giúp chư chúng sinh, đến rời tại lạc đường."Tiếng tụng kinh quanh quẩn tại núi hoang, rất lâu, Hạ Lam rốt cục dừng gào khóc lại, chỉ là luôn nhìn về phương hướng quê quán dưới núi lưu luyến không muốn rời, Bạch Vũ Quân biết nàng đã buông bỏ chấp niệm chuẩn bị rời khỏi, gặp như vậy vẫn không hóa thành ác quỷ, đáy lòng hiền lành thế gian hiếm thấy, đáng tiếc."Bạch nữ hiệp, cám ơn ngươi, ta phải đi.""Đi thôi, buông được thì tốt."Bạch Vũ Quân tiếp tục đọc kinh văn, Hạ Lam hướng về phía Bạch Vũ Quân mỉm cười, ngẩng đầu phảng phất thấy được một đại môn ở trước mắt, cuối cùng liếc mắt bồi hồi nhìn địa phương bảy năm, bay lên trời thẳng đến đền thờ cổ xưa biến mất không thấy gì nữa.Kinh văn tiếng biến mất, chỉ nghe tiếng gió nghẹn ngào.Bạch Vũ Quân tuyệt đối không ngờ sau này sẽ còn gặp lại Hạ Lam, hơn nữa bởi vì chuyện hôm nay kết cái thiện duyên, tương lai đối mặt nguy cơ mất mạng có thể sinh tồn.
.
.Số mệnh tự có thiên định.Trời mưa.Mây đen xoay quanh một ngày rốt cục hạ xuống nước mưa, tìm một mỏm đá dốc đứng nấp bảo vệ rương sách lẳng lặng chờ đợi mưa tạnh.Bạch Vũ Quân tạm thời ở lại trên dãy núi, mỗi ngày tu luyện đi ngủ, gã Lý Khiêm Trình cũng không giống như là một người rộng lượng, sau khi chạy trốn chắc chắn sẽ mướn người tới tìm Hạ Lam trút giận, tục ngữ nói đưa phật đưa đến Tây Thiên, đã bảo vệ Hạ Lam vậy thì dứt khoát bảo vệ đến cùng, nếu thật sự dám có người lên núi làm ẩu không ngại dạy bảo một phen.Chờ ba ngày, dưới núi đi lên một người mặc trường bào cầm la bàn trong tay.Bạch Vũ Quân đứng tại vị trí đã từng đặt hài cốt Hạ Lam, ngẩng đầu nhìn trời không nhúc nhích, nam tử trường bào đi đến trước mặt Bạch Vũ Quân, trên người không có linh lực, là một tiên sinh tướng thuật.Tiên sinh cũng là người có bản lĩnh, sau khi thấy rõ khuôn mặt Bạch Vũ Quân một câu không nói trực tiếp quỳ trên mặt đất cái trán chạm đất.Ai cũng không lên tiếng, tiên sinh cứ như vậy quỳ trên mặt đất.Thật lâu, Bạch Vũ Quân thở dài."Việc này không liên quan đến ngươi, đi đi, trở về nói cho cố chủ sau này mỗi người một nơi vĩnh viễn không nợ nhau."Tiên sinh không lên tiếng, sau khi dập đầu một cái thì đứng dậy rời đi.Lại nói, sau khi tiên sinh xuống núi thì trở lại Lý phủ đem nguyên văn Bạch Vũ Quân dâng lên cũng khuyên bảo vài câu, đến tiền thù lao cũng không nhận xoay người rời khỏi, hắn đã chuyển cáo lại đã cảnh cáo cũng không lấy tiền, về sau lại có chuyện gì cũng sẽ không có bất kỳ dính dáng nhân quả gì với hắn, tiên sinh không phải tu sĩ nhưng hiểu chuyện không thể ít hơn tu sĩ bao nhiêu, khi lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Vũ Quân đã biết mình gặp phải yêu thú, cũng may là yêu thú nói đạo lý nên không đến mức mất mạng.Bạch Vũ Quân vẫn ở lại núi hoang như cũ.Lý phủ vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, lại là tìm một tên nam tử trừ ma lên núi, Bạch Vũ Quân không thèm để ý, chỉ cần không tới gần phần mộ Hạ Lam thì chẳng muốn quan tâm.Có một ngày một đám tráng hán cầm đao kiếm trong tay tới gần phần mộ, chợt thấy một con Bạch xà cực lớn bò từ trong