Type: Lion Write
Tần Cảnh đi đến trước mặt Thư Miểu đang thầm đắc ý, lịch sự chào cô ta: “Cô Thư!”.
Cô cố ý dừng lại một chút mới nói tiếp: “Tôi đã bàn với Thiên Dã rồi, cô
thích sinh đứa bé này hay không là việc của cô. Chúng tôi toàn toàn tôn
trọng cô, tôn trọng cảm nhận của một người sắp làm mẹ”.
Vốn lên
tinh thần chiến đấu với Tần Cảnh, Thư Miểu thấy cô dễ nhượng bộ vậy thì
thoàng sững sờ, nhưng ngay sau đó lại khó hiểu vô cùng. Cô ta đâu quan
tâm con với cái gì đâu, điều cô ta muốn là bước chân vào nhà họ Doãn cơ
mà.
“Cô… cô muốn chia tay với anh ấy sao?” Thư Miểu hỏi ngược lại.
“Chia tay? Tại sao lại chia tay?” Tần Cảnh thấy rất lạ. “Tôi có điên đâu mà
từ bỏ cả cái núi vàng nhà họ Doãn vì cục thịt trong bụng cô chứ!”
Thư Miểu choáng váng. Vậy mà Tần Cảnh cũng có thể nhẫn nhịn được, đến cùng ai mới là người điên đây?
“Nhà giàu nào mà chẳng có mấy đứa con riêng?” Tần Cảnh rộng lượng xua tay,
“Chờ sau này cô sinh đứa bé ra, chúng ta sẽ đi xét nghiệm DNA. Nếu nó
không phải con cháu nhà họ Doãn thì chúng tôi mặc kệ đấy nhé!”.
Tần Cảnh liếc thấy sắc mặt tái nhợt của Thư Miểu thì trong lòng đã có tính
toán, nói tiếp: “Nếu là con cháu của Doãn gia, chúng tôi sẽ chu cấp chi
phí nuôi con nhiều hơn quy định của pháp luật một chút, mỗi tháng hai
nghìn tệ”.
Hai nghìn, còn không đủ mua một bộ quần áo nữa! Thư
Miểu nhăn mặt, không ăn nói khách sáo nữa: “Tần Cảnh, cô tưởng tôi dễ
đuổi thế à?”.
“Tôi biết cô giỏi rồi, nếu không sao lại mặt dày
mày dạn nghĩ ra chiêu này chứ?” Tần Cảnh thản nhiên nhướng mày cười,
khinh thường nhìn cô ta, “Nhưng mà cô tưởng làm con dâu nhà giàu dễ vậy
ư? Chỉ bằng một cái thai không rõ nguồn gốc mà muốn bước chân vào nhà họ Doãn à? Thư Miểu, cô bị ngộ phim thần tượng quá rồi đấy! Khoan hẵng nói đứa bé này có phải của Thiên Dã hay không, dù đúng là vậy đi chăng nữa, chỉ với thân phận diễn viên phim cấp ba đáng xấu hổ của cô thì Doãn gia đã không thể chấp nhận cô rồi, càng không có khả năng thừa nhận đứa con của cô đâu”.
Tần Cảnh chưa bao giờ phát hiện thì ra mình là người mắng nhẹ mà đau như thế, bản thân cứ như có thần nhập vậy!
Thư Miểu gần như điên tiết. Trong chuyện này, cô ta không tài nào phản bác
Tần Cảnh được. Người trong giới đều biết Tần Cảnh có hậu thuẫn mạnh mẽ,
xuất thân không tầm thường. Nếu không làm sao cô có gan bới móc đời tư
của hàng loạt ngôi sao đình đám mà chưa hề gặp họa, cũng không có ai dám động tới cô.
Khôn những thế, so sánh với Tần Cảnh, Thư Miểu
không chỉ không quyền không thế, không người chống lưng, tiếng tăm trong giới cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thư Miểu biết khả năng của ông Doãn, cũng biết để trở thành con dâu nhà họ không dễ dàng gì nhưng trong lòng vẫn có ảo tưởng, cho rằng Doãn Thiên Dã sẽ nói giúp mình, không ngờ anh không những phớt lờ cô ta mà giữa chừng còn xuất hiện “con kỳ đà” Tần
Cảnh.
Thư Miểu cười khẩy lạnh lùng, châm chọc: “Phải, tôi không
giỏi giang như cô, vừa chia tay với An Nham đã bám được Doãn Thiên Dã.
Sao đây, đang trong thời kỳ mặn nồng nên cô có thể chấp nhận hết mọi
chuyện của anh ta ư? Nhưng tôi không từ bỏ ý định đâu, tôi sẽ bám riết
hai người đến cùng. Tôi không tin có con đàn bà nào chịu đựng được
chuyện này”.
“Cô lại hiểu lầm rồi!” Tần Cảnh tốt bụng giải thích, “Tôi chia tay với An Nham vì Doãn Thiên Dã. Bác Doãn nói thích tôi làm
con dâu. So sánh với loại đàn ông không có tương lai như An Nham, đương
như ông trùm Doãn Thị hấp dẫn hơn rồi. Về phần Doãn Thiên Dã, tôi và anh ấy cùng nhau trưởng thành, sớm không còn mặn nồng gì nữa rồi. Chia tay
rồi lại làm lành ngần ấy năm, bây giờ tuy hai bên không còn tình cảm gì
nhưng cũng không đến nỗi ghét nhau. Vậy thì có gì cần nhẫn nhịn chứ! Cô
thích quậy thì cứ quậy, nhưng tôi cảnh báo trước không chọc được tôi
đâu”.
Thư Miểu nổi giận đến mức răng va vào nhau lập cập, cô ta
biết trước kia Doãn Thiên Dã là người đàn ông tốt, còn có một người bạn
gái hoàn mỹ, không ngờ cô bạn gái tồn tại như thần thánh kia lại chính
là Tần Cảnh. Thư Miểu không hề nghi ngờ việc Tần Cảnh được ông Doãn ưng
mắt chọn làm con dâu, nhưng cô ta không sao nuốt nổi cơn tức này.
“Hừ, cô tưởng Doãn Thiên Dã sẽ lấy cô à? Anh ấy sợ nhất là có người quản lý mình. Tôi thấy cô đang nằm mơ rồi.”
“Tôi đâu có quản lý anh ấy. Sao tôi phải quản lý anh ấy chứ?” Tần Cảnh cười
rạng rỡ, “Sau này, tôi chỉ chịu trách nhiệm tiếp quản tập đoàn Doãn Thị
thôi. Thiên Dã cứ tiếp tục rong chơi nhàn nhã, không ai can thiệp ai,
rất tốt mà”.
“Hơn nữa…” Tần Cảnh khẽ nhếch môi, “Chưa kể hiện giờ Thiên Dã chẳng có tình cảm gì với cô cả. Dù một ngày nào đó cô làm anh
ấy chết mê chết mệt, yêu cô đến chết đi sống lại, anh ấy cũng không thể
nào làm trái ý ba mình đâu”.
“Thư Miểu, mấy tình tiết vì người
yêu mà chống lại gia tộc trên phim thần tượng đều vớ vẩn cả thôi!” Giọng Tần Cảnh lạnh dần, “Càng là đứa trẻ lớn lên giữa một đống gia sản kếch
xù thi càng không thể nào phản kháng lại người đã cho mình tất cả đâu”.
Thư Miểu sửng sốt. Cô ta không ngờ Tần Cảnh là người mưu mô thủ đoạn, vì
tiền bất chấp tất cả đến vậy. Thái độ chẳng buồn đếm xỉa của Tần Cảnh
khiến lòng dạ Thư Miểu rất lung lay.
Quả thật xưa nay Doãn Thiên
Dã không màng đến chuyện công ty, nếu sau này tiền bạc quyền thế của nhà họ Doãn đều nằm trong tay Tần Cảnh, cô ta có đi theo Doãn Thiên Dã cũng không thu được lợi lộc gì.
Thư Miểu cười lạnh, quả nhiên là “cùng một giuộc”, ngay cả cách đối nhân xử thế của vô tình như nhau.
Tuy biết ý nghĩ trèo cao trước đó của mình hết sức chênh vênh, hiện tại đã
hoàn toàn tan vỡ, nhưng cô ta vẫn hơi tức giận: “Cho tôi năm triệu bịt
miệng, tôi sẽ nạo sạch cái thai này”.
Hàng mày lá liễu của Tần Cảnh nhướng lên: “Đến năm trăm tệ cũng không có đâu”.
Thư Miểu nổi giận: “Đối với nhà họ Doãn thì năm triệu có đáng gì đâu”.
Tần Cảnh chậm rãi: “Cô không biết càng là đại gia càng ky bo à?”.
“Tần Cảnh, cô đừng khinh người quá đáng.” Thư Miểu mặt nhăn mày nhó, thiếu điều muốn nổi điên lên.
“Chính xác là tôi khinh cô đấy!” Tần Cảnh cười dịu dàng nhưng giọng nói lại
toát lên sự tàn độc, “Tôi khinh loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô.
Thư Miểu, cô nghe cho rõ đây! Cô muốn làm ầm lên chứ
gì? Được, tôi sẽ
lấy danh nghĩa của cô đăng hết mấy clip ‘nóng’ cô tham gia lên mạng cho
mà biết. Tôi không tin mấy nam chính trong clip kia sẽ bỏ qua cho cô
đâu. Cô muốn thưa ra tòa thì càng dễ, toàn bộ quá trình đều có đoàn luật sư tài ba của Doãn Thị tiếp đón. Cô muốn chơi xã hội đen, không chừng
bác Doãn sẽ cho cô và cục thịt trong bụng cô biến mất khỏi thế giới này
ngay và luôn đấy!”.
Tần Cảnh nói từ tốn, nhẹ nhàng như gió xuân
nhưng lại ẩn chứa cái rét thấu xương của mùa đông, khiến Thư Miểu lạnh
run cả người, vừa tức vừa thẹn.
Dứt lời, Tần Cảnh quay vào xe,
cười tít mắt đặt bịch băng vệ sinh to đùng lên tay Thư Miểu: “Sợ sau này cô nuôi con vất vả, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, chỗ này để lại cho con cô làm tã lót nhé!”.
Cuối cùng còn bổ sung thêm:
“Có điều…”, cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng bệch của Thư Miểu, nhếch môi cười quái lạ: “Thư Miểu, cô xác định tên cha đứa bé trong bụng cô
không phải là hai chữ chứ?”.
Thư Miểu giật bắn người, kinh ngạc nhìn cô. Sao Tần Cảnh lại biết được.
Đương nhiên Tần Cảnh nhờ phúc của tiểu thuyết rồi, cô không có hứng dây dưa với Thư Miểu nữa, lâp tức bước vào xe.
Doãn Thiên Dã nhanh chóng lái xe đưa cô đi. Chỉ còn Thư Miểu ôm cả túi băng
vệ sinh nhìn chiếc Ferrari đi khuất, đôi mắt thù hận hiện lên tia u tối: Tần Cảnh, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Thù hận của Thư Miểu
đã được trút ngay đêm đó. Tám giờ tối, Tần Cảnh tắm rửa xong, thư thái
ngồi trên sô pha gọi cho ba, báo cáo tình hình công việc và sinh hoạt
mấy ngày gần đây. Giữa chừng có một dãy số xa lạ gọi vào liên tục, Tần
Cảnh vội vàng kết thúc cuộc điện thoại, gọi lại vào số kia. Là một giọng nam rất ôn hòa, nói có một đĩa phim của ngôi sao nữ N trong dạ hội Long Kỳ.
Mỗi người trong giới truyền thông đều có đường lấy tin của
riêng mình, Tần Cảnh không hề nghi ngờ, đặt điện thoại xuống, thay quần
áo đi xuống nhà.
Người đàn ông kia nói hắn đang đứng dưới tòa nhà chung cư, Tần Cảnh đi xuống nhìn quanh quất một lượt nhưng không thấy
ai cả. Trên con đường nhỏ rợp bóng ngô đồng, ánh đèn đường vàng vọt ẩn
mình giữa kẽ lá, giữa khung cảnh mờ tối thấp thoáng dáng hình cao lớn
của một người đàn ông.
Tần Cảnh đi qua chào hắn, đối phương không nói gì đã lập tức lấy đĩa ra. Tần Cảnh nhận lấy, đang định lên tiếng
hỏi thì cuối đường chợt xuất hiện một chiếc xe màu đen, ánh đèn chói lóa khiến cô phải nheo mắt lại trong chốc lát.
Cô giơ đĩa lên che mặt theo bản năng, nhưng loáng thoáng ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt gay gắt. Hình như… là thuốc mê.
Tần Cảnh hoảng hốt, bỗng ý thức được vào mùa này, vị trí dưới hàng ngô đồng rậm rạp này là góc chết của camera. Cô bất chấp tất cả quyết định chuồn là thượng sách. Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị người đàn ông phía
sau tóm chặt. Cùng lúc đó, chiếc khăn tay nồng nặc mùi đã che kín miệng
và mũi cô.
Tần Cảnh cố nín thở, ra sức vùng vẫy nhưng chiếc xe
màu đen kia không biết đã chạy đến từ khi nào, mấy người đàn ông nhảy
xuống, gọn gàng khiêng cô lên xe.
Tuy đã nhịn thở rất lâu nhưng
cuối cùng cô vẫn hít phải khá nhiều thuốc mê, ý thức dần dần mơ hồ rồi
ngất lịm. Lúc tỉnh lại, cô nằm trên sàn gỗ lạnh lẽo, trước mặt có rất
nhiều đôi chân mang giày tây thẳng tắp. Hình như cô đang ở trong một căn phòng hạng VIP thì phải.
Mấy người đàn ông này không biểu lộ cảm xúc, chỉ có một người đang lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn cô nằm dưới
sàn nhà, ánh mắt sâu thẩm như đêm tối.
Tần Cảnh giật thót, ngồi
bật dậy, nhưng thân thể bị một vật thể không rõ kéo lại. Lúc này cô mới
phát hiện hai tay mình bị trói quặt ra sau lưng, dây thừng kéo dài buộc
vào vòng sắt trên tường cố định hoạt động của cô.
Tần Cảnh khó hiểu, cô đâu phải là chó cơ chứ!
Cô nổi cơn thịnh nộ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi kia. Lúc thấy rõ
gương mặt anh ta, trái tim cô bỗng ngừng đập. Với tướng mạo này làm nam
phụ quả là hơi đáng tiếc, phải là nam chính mới phải.
Nếu nói nét đẹp của Doãn Thiên Dã rạng ngời như ánh nắng thì nét đẹp của người đàn
ông này lại lạnh lùng như bóng đêm. Anh ta cứ lẳng lặng ngồi như một pho tượng im lìm nhưng lại thoáng nét uy nghiêm. Ánh mắt nhìn Tần Cảnh vừa
lạnh lẽo vừa tối tăm, lại ẩn hiện hàm ý khiêu chiến. Anh ta chậm chạp
không cất lời, mấy người đàn ông mặt vô cảm xung quanh cũng im thin
thít.
“Anh bắt tôi đến đây làm gì?”
Người đàn ông đối
diện nhếch môi cười, hết sức tao nhã: “Tần Cảnh, lần trước cô chụp một
tấm hình của tôi. Kết quả… sao vẫn chưa nhận được bài học nhỉ?”.
Tần Cảnh lập tức trố mắt nghẹn lời, đây là… Việt Trạch ư?
Chính là Việt Trạch trong tiểu thuyết à? Có nhầm không vậy?
Viên Tử ơi, cậu đang chơi trò gì thế này?