Tần Cảnh Ký

Chương 8


trước sau

Type: Lion Write

Tần Cảnh không biết tí gì về vụ dây mơ rễ má giữa Tần Cảnh trước đây và Việt Trạch, chỉ có thể mặt mày xám xịt ngồi dưới đất, im lặng không biết làm sao.

Thấy cô lặng thinh, Việt Trạch tưởng cô chột dạ nên mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Cô càng lúc càng bạo gan đấy nhỉ? Giao đĩa phim kia ra đây!”.

Tần Cảnh ngơ ngác: “Phim gì?”.

“…”

Việt Trạch thấy cô giả ngốc, sắc mặt càng tệ hơn: “Tần Cảnh, cô tưởng làm bộ không biết là có thể lừa tôi à?”.

Tần Cảnh càng thêm ấm ức: “Đoạn phim kia có nội dung gì, anh nói rõ đi xem nào!”.

“Cô còn giả bộ?” Việt Trạch biết tỏng mấy trò xỏ lá của cô, lý nào tin được: “Nói thế tức là cô không chịu đưa ra, đúng không?”

Tần Cảnh gần như rơi lệ, tại sao đàn ông trong thế giới này đều nói chuyện bất bình thường như thế? Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người nọ nào khác gì mấy tình tiết củ chuối trên ti vi đâu cơ chứ?

Tại sao lại như vậy? Em nói rõ ràng cho tôi!

Không phải, anh hiểu lầm rồi, anh nghe em giải thích đi!

Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!

Anh nghe em giải thích đã! Anh nghe em giải thích, anh…

“Lần trước tôi đã nói với cô rồi.” Sắc mặt Việt Trạch tăm tối nhưng lại ẩn chứa vẻ gian trá kỳ lạ, “Nếu cô còn dám động đến tôi, tôi tuyệt đối không để cô sống yên ôn đâu”.

Toàn thân Tần Cảnh cứng đờ như thể bị ánh mắt của anh ta làm cho đóng băng, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy hình như con người anh ta không phải vậy, mà cô cũng không sợ đến mức ấy. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn thấy mình oan ức vô cùng. Căn bản cô có làm cái quái gì đâu! Lẽ nào vì quyển truyện chết tiệt này được viết quá hùng hồn, cô không thoát nổi vận mệnh bị cả đám đàn ông bắt nạt, nên dù có lòng muốn tránh né nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát ư?

Tần Cảnh mở to mắt nhìn mấy người đàn ông bên cạnh Việt Trạch cởi nút áo đi về phía mình. Phân cảnh gớm ghiếc này có cần thiết không vậy trời?

“Việt Trạch, tốt xấu gì anh cũng là người có ăn có học, thế mà lại ngồi bên xem kịch à? Anh là đồ đốn mạt, hèn hạ!” Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi.

Việt Trạch nhún vai, ra vẻ rất bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, tôi muốn dùng đoạn phim của cô đổi lại cái của tôi”.

Lúc này, Tần Cảnh mới phát hiện có một người đàn ông vô cảm vẫn im lìm ôm chiếc máy quay kĩ thuật số đứng cạnh Việt Trạch.

Nhìn chưa đủ đã mắt còn đòi quay lại nữa sao, đồ khốn khiếp!

Khóe môi Tần Cảnh giật giật: “Tôi thật sự không biết anh nói gì cả”.

Việt Trạch gật đầu: “Tốt lắm, càng lúc càng mạnh miệng”.

Tần Cảnh muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Ôi thần linh ơi, hãy ban cho tôi ai đó biết nói tiếng người đi!

Mấy người đàn ông từ từ tiến đến đã cởi xong áo, để lộ từng múi cơ bụng tráng kiện, thậm chí có người đã bắt đầu cởi đến thắt lưng. Tần Cảnh run rẩy. Không phải chứ, định làm thật đấy à? Cô không biết gì thật mà. Mà nhìn tên Việt Trạch này đâu phải hạng người làm cái trò đấy! Hơn nữa, không phải trong truyện, lần đầu tiên cô bị sử dụng quy tắc ngầm chỉ có mỗi mình Việt Trạch thôi sao? Sao tự dưng lại đổi thành tập thể thế này?

Tần Cảnh không ngừng lùi ra sau, muốn kéo giãn khoảng cách với mấy gã đàn ông kia. Trong lúc căng thẳng cao độ, đầu óc hơi chập mạch lại khiến cô gào lên nội dung trong tiểu thuyết: “Chẳng lẽ không phải là anh à?”.

Lời vừa thoát ra, mấy người đàn ông đồng loạt dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau. Ơ, câu nói này ý là… Sặc, có phải cô ta muốn cùng với sếp họ không? Với lại, nghĩ đến mối quan hệ trước kia giữa sếp và Tần Cảnh, tất cả đều án binh bất động, đồng loạt nhìn về phía Việt Trạch.

Khi ấy, Việt Trạch đang uống nước, suýt nữa sặc chết, hàng mày anh ta run lên bần bật. Cô mặt trơ mày tráo thế này từ bao giờ vậy? Anh ta bị sặc rất khó chịu, mặt đỏ gay, ho húng hắng một lúc mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.

Tần Cảnh bỗng cảm thấy một áp lực ghê người, còn khiến cô khó thở hơn cả mấy tên đàn ông khi nãy. Cô ngồi dưới đất ngước nhìn anh ta, không ngừng lùi về sau theo bản năng, đến khi đụng phải bức tường không còn đường lui nữa mới dừng lại.

Việt Trạch đi đến trước mặt cô, từ từ ngồi xuống. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn cô hồi lâu lại bật cười, vô cùng xấu xa: “Ồ, nói vậy đêm hôm đó, tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô sao?”. Anh thoáng ngừng lại trong giây lát, đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, tròng mắt hơi co lại: “Muốn tôi đến mức ấy cơ à?”.

Lại thêm một tình tiết sốc nặng chưa biết nữa. Lẽ nào trước đây Tần Cảnh kia từng quan hệ với Việt Trạch? Theo nội dung truyện cô biết, Tần Cảnh còn từng thân mật với Doãn Thiên Dã…

Trời ơi, có cần sống thoáng hết mình như vậy không? Tần Cảnh trong hiện thực vẫn còn là bông hoa trong trắng thánh thiện, sao vào truyện lại biến thành con mụ lẳng lơ thế kia rồi?

Trong lòng Tần Cảnh đã nhỏ nước mắt ngắn nước mắt dài, nhưng ngoài miệng lại cười khẩy: “Việt Trạch, anh có cần ảo tưởng thế không hả?”.

Việt Trạch không giận, chỉ nghiêng đầu nhìn cô: “Nghe nói An Nham đã đá cô rồi?”.

Hừ, đây là lời chào hỏi của thế giới này đấy hả? Sao ai gặp cô cũng đều hỏi câu này vậy?

Tần Cảnh cố nhịn chốc lát mới nổi đóa lên: “Cái đồ ti tiện tầm thường đó, tôi có mà thèm vào”.

Việt Trạch lẳng lặng nhướng mày, hiển nhiên cho rằng cô chỉ mạnh miệng: “Thế cơ đấy? Ban đầu, cô lợi dụng lấy hình của tôi cũng nói y chang vậy mà”.

Tần Cảnh cau mày, cô không biết cũng không nhớ được từ “ban đầu” anh ta nói là khi nào.

“Khi ấy tôi đã nói, thứ cô dốc sức đổi lấy rồi có một ngày sẽ mất đi.” Anh ta từ tốn nói nhìn như châm chọc nhưng trong mắt lại có chút tiếc nuối thay cô.

Tần Cảnh nghẹn họng. Ai có thể giải thích cho cô xem chuyện này rốt cuộc là thế nào được không?

“Hai người đã chia tay rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết.” Việt Trạch nhìn cô chằm chằm, “Ban đầu cô vì An Nham mà liều mình đến đây chụp hình tôi. Đương nhiên tôi sẽ không để loại phụ nữ coi thường tôi sống yên ổn. Có điều… Cô suýt bị chết đuối, sau đó lại cùng tôi…”. Việt Trạch không nói hết, đôi môi mỏng đột nhiên khẽ cong lên, “Thật ra An Nham biết hết những chuyện này”.

Tần Cảnh lẳng lặng nghe, không buồn không vui. Đây đúng là thế giới không có điểm tận cùng mà, không có cặn bã nhất, chỉ có cặn bã hơn. Vị trí đốn mạt số một của Doãn Thiên Dã khó mà giữ được, anh sắp bị kẻ về nhì An Nham vượt mặt rồi.

Phải biết rằng tuy nhật ký của Tần Cảnh không hề viết về Việt Trạch nhưng có viết chuyện cùng Việt Trạch sau đó. Tần Cảnh kia từng rất nghi ngờ An Nham chưa từng chạm đến cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không đủ sức hấp dẫn ư. Bây giờ thì cô hiểu rồi. An Nham lợi dụng Tần Cảnh kia để đạt được mục đích của mình, nhưng lại chê cô ấy đã từng quan hệ với người khác.


Vì Tần Cảnh cảm thấy rất may mắn vì thân thể này chưa từng đụng chạm gì với An Nham, nhưng vẫn không thể không chửi rủa tên đê tiện đó: An Nham! Đồ trai tân chết tiệt!!! Cầu cho anh cả đời không thoát khỏi kiếp trai tân!!!

Bộ tiểu thuyết này nên đổi lại tên thành Một rổ thằng khốn mới đúng. Và cả tên Việt Trạch trước mắt này nữa, thế mà lại nói những lời đả kích cô. Nhưng trái tim này đã sớm thay đổi rồi, làm sao dễ dàng nổi điên như thế.

Cô lườm anh ta, lạnh nhạt nói: “Nói những lời này kích thích tôi thú vị lắm sao? Đường đường là đấng nam nhi lại cậy mạnh ức hiếp một cô gái yếu đuối như tôi”, nói xong cô giật giật sợi dây thừng phía sau.

Việt Trạch không đả kích được cô, ngược lại bị cô khiêu khích khiến hàng mày giật giật liên tục. Cô dám nói anh ta không đáng mặt đàn ông? Cô mặt dày lên thế này từ bao giờ vậy? Thế mà lại không biết xấu hổ tự nhận mình là cô gái yếu đuối?

Có cô gái yếu đuối nào lại ẩn núp ngoài biệt thự của anh ta ba ngày chờ anh ta xuất hiện, còn qua mặt được bảo vệ leo tường vào sân không?

Có cô gái yếu đuối nào xông qua ba, bốn vệ sĩ, không sợ chết chụp hình của anh ta chưa?

Có cô gái yếu đuối nào bị nhấn xuống nước nửa chết nửa sống vẫn nắm chặt thẻ nhớ trong tay, bàn tay nhỏ nhắn như thế mà cạy thế nào cũng không ra?

Có cô gái yếu đuối nào bị anh ta đè xuống ức hiếp, vẫn cắn môi đến bật máu mà không chịu kêu một tiếng?

Anh ta hờ hững nhìn cô: “Tôi nói những lời này chỉ để nhắc nhở cô. Nếu cô không chịu đàng hoàng lại, muốn khiêu chiến tôi nữa. Tần Cảnh, tôi thật sự sẽ khiến cho cô sống không bằng chết đấy!”.

Nhận thấy sự biến chuyển trong giọng điệu của anh ta. Tần Cảnh cũng hơi sợ, nhỏ giọng nói: “Sống không bằng chết? Có lựa chọn nào khác không?”.

Việt Trạch nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng thương giả lả của cô, anh ta không biết có phải là ảo giác hay không mà sao cô gái này lại lì lợm đến vậy? Khi nãy, lúc vừa tỉnh lại, trông cô không có chút nào sợ hãi cả. Hóa ra cô gái này đến đây chỉ để khắc chế anh ta thôi sao?

Mắt anh ta khẽ nheo lại, bỗng dưng nảy sinh tâm tư muốn trêu đùa, thích thú nhìn cô, nói: “Như vậy đi, tôi cho cô hai lựa chọn, họ, hoặc là… tôi”.

Tần Cảnh á khẩu, cái tên này… thật không biết xẩu hổ!

Không phải cô đã bước nhầm vào truyện sắc đấy chứ?

Tần Cảnh nhăn mày phiền muộn, nhưng lại thấy nét cười thấp thoáng trong mắt anh ta. Vậy mà còn cười được à! Cô chợt nhận ra tên này chỉ cố ý hù dọa mình thôi, nhưng anh ta có cần nuôi dưỡng sở thích bất lương thế không chứ?

Tần Cảnh: “Có thể lựa chọn cách thứ ba không?”.

“Ồ!” Việt Trạch vuốt cằm, bừng tỉnh ngộ: “Cô muốn mọi người cùng chơi à?”.

Tần Cảnh cuối đầu không biết nói sao: “Không, tôi yếu lắm, không chịu nổi đâu”.

Bây giờ, ngay cả mấy người đàn ông mặt mày vô cảm kia cũng đang cố nén cười đến nội thương, Việt Trạch quay đầu đi, cười rung cả bả vai.

Tần Cảnh nghẹn lời. Có gì đáng cười đâu cơ chứ?

“Này!” Tần Cảnh khó chịu, “Tôi thật sự không có đoạn clip mà anh nói, rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

Việt Trạch thôi cười, thở dài: “Thư Miểu nói cô giữ đoạn clip của tôi”.

“Đứa bé trong bụng cô ta là của anh à?” Tần Cảnh kinh ngạc, vẻ mặt xấu xa, “Tôi còn tưởng là gã đạo diễn Trương hèn hạ kia chứ!”.

Mày Việt Trạch cau lại: “Lần cuối tôi gặp cô ta đã là năm ngoái rồi”.

“Cô ta hại tôi, tôi không làm thế!” Dứt lời cô còn nhìn anh với vẻ khó tin: “Anh thần bí cẩn trọng như vậy, sao có thể bị tôi quay được clip khiếm nhã chứ?”.

“Chính vì là cô nên tôi mới tin.” Việt Trạch nhìn cô một cách sâu xa, nhưng hiển nhiên anh ta có hứng thú với câu khác hơn, “Sao cô ta lại muốn hại cô?”.

Tần Cảnh không có hứng thú với đề tài này, lắc lắc dây thừng phía sau: “Này, anh khua chiêng gióng trống rầm rộ như vậy, bây giờ có thể thả tôi ra được chưa hả?”.

Việt Trạch nhìn cô chằm chằm không trả lời, rồi bỗng quay đầu nhìn người phía sau, cả đám đàn ông lạnh lùng liền rút lui toàn bộ khỏi phòng, chỉ để lại hai người họ.

Tần Cảnh thầm căng thẳng. Từ lúc bắt đầu đến giờ, đây mới là thời khắc nguy hiểm nhất. Ánh mắt người đàn ông bên cạnh đã thay đổi rõ ràng. Lúc trước chỉ hờ hững, lạnh nhạt, không hề giống kiểu người sẽ làm ra mấy chuyện kia, nên khi nãy cô mới dám mạnh miệng mà không hề lo lắng. Nhưng giờ đây trong đôi mắt sâu hút của anh ta đã hiện lên thứ cảm xúc có chút không đứng đắn rồi.

Tần Cảnh cảm thấy toàn thân cứng ngắc, sợ đến mức không còn bất cứ biểu cảm nào nữa, lùi về phía sau theo phản xạ, chỉ hận không thể hòa mình vào bức tường kia thôi.

Việt Trạch thích thú quan sát từng chút thay đổi trên gương mặt cô, bỗng dưng anh ta tiến lại gần, khiến cô không còn đường lui nữa. Anh ta nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát cùng vẻ căng thẳng của cô, dường như có chút mất kiềm chế. Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả lên chiếc cổ mịn màng của cô, khiến cô run lẩy bẩy.

“Sao vậy?” Giọng anh ta trầm thấp tựa tiếng đàn, “Không muốn ôn lại đêm say đắm đó sao?”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện