Ngoài cửa sổ, ánh nắng nhè nhẹ.
Đàn Mạt đi ra khỏi biệt thự, gọi xe về chung cư.
Khi ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi ức trong quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa ra đời đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ, nhưng cô lại may mắn được nhận nuôi. Tuổi thơ của cô chứa rất nhiều sự ấm áp và niềm vui ở trong ngôi nhà này, bởi vì bố Đàn và mẹ Đàn rất thương yêu cô.
Đàn Mạt vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, khi Đàn Chi Uyển khóc nháo đòi bố mẹ đưa cô đi, cô nghe thấy bố Đàn kiên quyết nói với bà nội Đàn: “Con sẽ không đưa Mạt Mạt đi đâu, con bé cũng là con gái của con!”
Tình cảm của con người rất phức tạp.
Đàn Mạt không biết những lời vừa rồi bố Đàn nói với cô có phải là lùi một bước để tiến hai bước hai không, hay đó là tình cảm chân thực của ông, nhưng cô biết ông rất để tâm đến Vân Thông mà ông đã dùng tâm huyết cả đời để dựng nên, cũng đúng là rất thương yêu cô.
Đàn Mạt cụp mắt dựa vào cửa sổ, gió thổi bay mái tóc dài như tơ lụa của cô.
Nửa tiếng sau, cô trở về đến chung cư.
Cô đi ra ban công, nhìn nhiều dãy núi cao cao ở phía xa. Một lúc lâu sau, cô lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy giây sau, bên kia nghe máy, giọng nói đàn ông thành thục trầm thấp truyền đến:
“Alo.”
Nghe thấy giọng của anh, tim Đàn Mạt siết lại, gò má bỗng nhiên nóng lên, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ anh có tiện nghe máy không?”
Trong phòng làm việc của chủ tịch, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ra hiệu cho quản lý cấp cao tạm dừng báo cáo, quản lý cấp cao gật đầu rời đi, Tạ Kỳ Thâm đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừm, tiện.”
Đàn Mạt hít sâu một hơi, vài giây sau, cô bình tĩnh mở miệng:
“Tạ Kỳ Thâm…”
“Em đồng ý liên hôn với anh.”
Trong ống nghe đột nhiên chìm vào yên lặng, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Đàn Mạt hơi trắng, tim đập như trống. Trong lúc im lặng, giọng nói trầm như sạn ở bên kia cuối cùng cũng truyền đến: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.”
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận được nhận nuôi mà cô đã phải chịu biết bao nhiêu lời cười nhạo, mà cũng bởi vì khi không cô nhận được bao nhiêu lợi ích ở nhà họ Đàn nên cô không cách nào ngẩng đầu lên được. Trong những năm bố Đàn và mẹ Đàn nuôi lớn cô, cho dù Đàn Chi Uyển có đối xử với cô thế nào, trong lòng cô cũng rất cảm kích bọn họ, lần liên hôn này coi như là cô báo đáp lại nhà họ Đàn vậy.
Nhưng mà Đàn Mạt cũng không có tinh thần dâng hiến vĩ đại như vậy, ở phương diện khác, cô cũng là nghĩ cho bản thân mình, dù sao Tạ Kỳ Thâm đề nghị liên hôn cũng là vì lợi ích, như vậy mọi người đều lấy được cái mình cần, cô cũng không thiệt thòi.
Đàn Mạt nói xong, phản ứng của người đàn ông ở bên kia đầu dây rất bình tĩnh: “Vậy thì khi nào có thời gian hai nhà chúng ta gặp mặt, chính thức bàn về chuyện này.”
“Vâng.”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Đàn Mạt hơi ngẩn ra, hơi lo sợ: “Bây giờ anh muốn đến tìm em à?”
Mắt Tạ Kỳ Thâm ánh lên nụ cười: “Nếu như em muốn, cũng không phải là không thể.”
Đàn Mạt thẹn thùng: “Em đâu có nói như vậy.”
Người đàn ông nghiêm túc hơn, nói hôm nay tập đoàn phải mở cuộc họp quan trọng, sợ là không cách nào rời đi được, anh sẽ sắp xếp thời gian, đến lúc đó liên lạc với cô sau.
Đàn Mạt đồng ý, không muốn làm phiền anh nữa nên cúp máy.
Sau đó, cô muốn thông báo một tiếng, nên gọi cho bố Đàn…
“Bố, con vừa nói với Tạ Kỳ Thâm rồi.”
Mấy phút sau, ở đầu bên kia điện thoại, bố Đàn sau khi biết được chuyện xảy ra thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Được, vậy nếu hai đứa đã nói với nhau rồi, bố cũng sẽ gọi điện thoại cho chủ tịch Tạ…”
Sau khi nói xong, mẹ Đàn ở bên cạnh bố Đàn tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Mạt Mạt đã đồng ý rồi à? Không phải mấy hôm trước nó còn không chịu sao? Có phải ông lại đi ép con bé không?”
Bố Đàn tỏ ra bất đắc dĩ: “Mạt Mạt cũng đâu có ở nhà, tôi làm sao nói được? Tôi vốn cũng cảm thấy chuyện liên hôn này không còn hy vọng rồi, ai biết con bé lại thay đổi ý kiến, quan trọng là hai đứa nhỏ đã quen biết từ trước kia rồi, nên cũng dễ chấp nhận nhau mà.”
“Nhưng tôi vẫn chưa biết con người của cậu Tạ Kỳ Thâm của nhà họ Tạ này như thế nào, Mạt Mạt vẫn còn nhỏ, chuyện lớn đời người cứ như vậy mà quyết định, tôi cứ luôn cảm thấy không yên lòng.”
Mẹ Đàn càng để tâm đến cảm nhận của Đàn Mạt hơn, có liên hôn thành công hay không bà không quan tâm, biết làm sao khi người làm chủ trong nhà là bố Đàn.
“Chuyện kết hôn có thể bàn tính lâu dài mà, thằng bé Tạ Kỳ Thâm đó rất tài giỏi, bây giờ cũng rất có địa vị trên thương trường.” Bố Đàn đè thấp giọng: “Nói thẳng ra, tôi cũng không ngờ nhà họ Tạ có thể chọn trúng Đàn Mạt.”
“Ông nói chuyện kiểu gì thế? Con gái của tôi không xứng với cậu ta sao?”
“Phải phải phải, người bình thường làm gì có cơ hội liên hôn với nhà họ Đàn chúng ta chứ.”
Hai người đang nói, Đàn Chi Uyển đi vào phòng khách nghe thấy, đầu mày hơi nhíu lại: “Bố mẹ, hai người đang nói gì vậy?”
Bố Đàn cười rạng rỡ: “Vừa rồi em gái con gọi điện thoại đến, nói là đã đồng ý chuyện liên hôn với Tạ Kỳ Thâm rồi.”
Tròng mắt Đàn Chi Uyển hơi kinh ngạc:
“Đàn Mạt đồng ý rồi?”
“Đúng vậy, ôi, đây đúng là một chuyện vui lớn mà.”
Bố Đàn đi gọi điện thoại. Đàn Chi Uyển đứng yên tại chỗ, mùi vị ghen tức tràn lan trong lòng, xoay người đi về phòng, khẽ hừ: “Đây mà là chuyện vui lớn gì chứ.”
Không phải chỉ là liên hôn thôi sao, ai biết được khi nào thì sẽ ly hôn chứ.
Lấy lợi ích để trao đổi, lợi dụng xong thì sẽ gạt bỏ thôi, Đàn Chi Uyển không cần đoán cũng biết cuộc liên hôn này chắc chắn sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.
…
Ngày hôm sau khi chuyện liên hôn được quyết định, buổi sáng Đàn Mạt vừa học xong ở trường, thì nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm:
[Tối mai gặp, tôi đã thông báo cho bố tôi và bố mẹ em rồi.]
Đàn Mạt căng thẳng đến đầu ngón tay hơi co rút, sau đó trả lời: [Vâng.]
Trên đường đến nhà ăn cùng bạn cùng phòng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như vừa gột rửa, khẽ thở dài một tiếng, vẫn hơi chưa chấp nhận được hiện thực này.
Cô còn chưa tốt nghiệp nữa, sao lại sắp phải kết hôn rồi hu hu hu…
Trong lòng cô buồn rầu, nhưng vẫn kịp tiêu hoá.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau Đàn Mạt không có tiết học, đợi trong chung cư.
Buổi sáng cô chỉnh sửa xong đoạn video ẩm thực đăng lên tài khoản, buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, tin nhắn của