Bố mẹ hai nhà nghe thấy câu này, ngẩn ra, sau đó vui vẻ nói:
“Hai đứa nhỏ này nghĩ thật xa, đã bàn đến chuyện tổ chức hôn lễ rồi à? Có thể tổ chức trong nước hay nước ngoài đều được, người trẻ tụi con quyết định đi, đến lúc đó lại đi tuần trăng mật gì đó…”
Tạ Văn Tông gật đầu: “Mạt Mạt, cháu thích chỗ nào, đến lúc đó bảo Kỳ Thâm đưa cháu đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải chứ, sao lại nói đến tuần trăng mật luôn rồi?
Mặt Đàn Mạt đỏ đến sắp nhỏ ra máu, đảo mắt nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt người đàn ông, tức đến không chịu được.
Cái người này có thể đừng đáng ghét thế không!
Cô ngại ngùng không nói nên lời, may mà Tạ Kỳ Thâm kịp thời lên tiếng, không trêu chọc cô nữa: “Bố, vừa rồi là con nói đùa thôi, Đàn Mạt vẫn đang học đại học, việc tổ chức hôn lễ không cần gấp, có thể đợi cô ấy tốt nghiệp rồi tổ chức cũng được.”
“Như vậy cũng có lý…”
Đàn Mạt tự nhủ, kết hôn có hai năm không cần phải tổ chức hôn lễ đâu…
Đàn Mạt chỉ xem như Tạ Kỳ Thâm đang quay lại chủ đề. Tạ Văn Tông nhìn cô, cười nói với bố Đàn và mẹ Đàn: “Thực ra tôi rất thích đứa bé Mạt Mạt này, trước đây đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghe nói bây giờ đang học chuyên ngành máy tính ở đại học F à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, nó cũng thích ngành này.”
“Con gái học khoa tự nhiên rất hiếm có đó, hai người nuôi dạy thật tốt.”
Bố Đàn cười: “Không có, thực ra quan trọng là do bản thân Đàn Mạt thông minh và chịu học thôi.”
Tạ Văn Tông: “Mạt Mạt, sau này gả cho Kỳ Thâm rồi, nếu có chịu tủi thân gì thì cứ nói ra, bác trai sẽ đứng về phía cháu.”
Đàn Mạt đỏ mặt gật đầu, nhân lúc mấy người lớn tiếp tục trò chuyện, cô nhỏ giọng hỏi Tạ Kỳ Thâm: “Không phải anh nói bố anh rất nghiêm sao? Em cảm thấy bác rất hòa nhã mà.”
Người đàn ông dựa vào ghế, pha trà, thảnh thơi nhướng mày: “Người ta chống lưng cho em một cái là em cảm thấy người ta hoà nhã à?”
“Thì sao?’ Đàn Mạt kiêu ngạo nói: “Bác trai nói rất đúng, mặc dù hai chúng ta là liên hôn thương mại, nhưng nếu anh bắt nạt em, anh cứ đợi mà xem.”
Đáy mắt người đàn ông thoáng qua ý cười, đặt ly trà đã pha xong đến trước mặt cô, nghiêng người nhìn, giọng nói lướt qua vành tai cô:
“Ừm, em nói xem, thế nào là bắt nạt em?”
Dây cung trong lòng Đàn Mạt bị giọng nói trầm thấp của anh gảy một cái.
Má cô hơi nóng lên, vội cầm lấy ly trà ở trên bàn đặt lên môi: “Dù sao em cũng phải xem lại hết bản thỏa thuận kết hôn đã.”
Khoé mắt Tạ Kỳ Thâm hơi nhướng lên: “Được, em cứ quyết định.”
…
Buổi tối, bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí vô cùng hoà hợp, hai nhà bàn về phương hướng hợp tác trong tương lai của tập đoàn, đạt được đồng thuận.
Khi đi ra khỏi phòng bao, Đàn Mạt và mẹ Đàn đi ở phía sau cùng, mẹ Đàn cảm thán: “Thời gian trôi qua thật nhanh, mẹ vẫn còn nhớ lúc nhỏ ngày nào con cũng xoay quanh mẹ, chớp mắt con đã sắp phải gả cho người ta rồi.”
Đàn Mạt hơi cong môi, tay bị mẹ Đàn nắm lấy: “Mạt Mạt, mẹ biết ở nhà Uyển Uyển hay làm khó dễ con, khiến con chịu tủi thân, bây giờ để con liên hôn, mẹ sợ ngày tháng sau này của con lại sống không hạnh phúc…”
Cổ họng Đàn Mạt hơi đắng, ráng nở nụ cười:
“Mẹ, không sao đâu, thực ra Tạ Kỳ Thâm đối xử với con khá tốt.”
Cô không mong chờ có thể có được tình yêu gì từ cuộc liên hôn này, nhưng cô biết ít nhất Tạ Kỳ Thâm sẽ không ngược đãi cô về mặt vật chất, có lẽ bọn họ có thể tôn trọng nhau như khách.
Mẹ Đàn gật đầu: “Thằng bé Tạ Kỳ Thâm hình như rất săn sóc cho con, con người cũng xem như là thành thục trầm ổn, mẹ cũng yên tâm hơn một chút. Con hãy nhớ, sau này nếu con bị bắt nạt thì hãy nói với mẹ, mẹ mãi mãi sẽ bảo vệ con.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc bà quyết định bế Đàn Mạt về nhà, bà đã quyết định xem đứa bé này là con ruột của mình mà yêu thương.
Đàn Mạt mỉm cười gật đầu.
Rời khỏi Thiên Sơn Thuỷ, Tạ Kỳ Thâm đưa cô về chung cư. Khi đến dưới lầu, anh nói: “Ngày mai tôi phải đến chi nhánh Cao Sáng ở nơi khác thị sát, phải mất một tuần, mấy ngày này em có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Đàn Mạt không hề để bụng mà gật đầu: “Vâng, em không có chuyện gì đâu, anh yên tâm làm việc đi.”
Sau khi xuống xe, cô đi lên lầu. Khi đi vào chung cư, Kỷ Thư đúng lúc gọi điện thoại đến, cô ấy vừa mới kết thúc công việc, chuẩn bị về nhà.
Hai người trò chuyện với nhau, Đàn Mạt nói chuyện đã quyết định liên hôn cho cô ấy biết, ai ngờ sau khi biết chuyện, người ở đầu dây bên kia phản ứng khá bình tĩnh:
“Tớ đã sớm đoán được rồi, tớ còn không hiểu cậu sao?”
“… Tớ làm sao?”
Đàn Mạt nghe thấy tiếng cười sâu xa của Kỷ Thư, hiểu ra, trợn mắt một cái: “Cậu đừng đoán mò, tớ đồng ý liên hôn với anh ấy không liên quan gì đến tình cảm cá nhân, tớ đã không còn thích anh ấy từ lâu rồi, hai tụi tớ chỉ đơn thuần là hợp tác kinh doanh thôi có được không?”
“Ôi, tớ còn chưa nói gì mà, cậu chột dạ rồi à?”
“Ai chột dạ chứ!”
Kỷ Thư nhếch rộng khoé môi: “Thực ra có thể gả cho Tạ Kỳ Thâm cũng không tệ, chỉ dựa vào việc anh ấy được nhiều người phụ nữ ngấp nghé như vậy, cậu đã hời to rồi.”
Cô ấy đè thấp giọng: “Hơn nữa nhân thời gian liên hôn, cậu nhớ phải làm việc quan trọng.”
Đàn Mạt đi đến trước máy nước nóng lạnh để rót nước, mờ mịt hỏi: “Làm cái gì?”
Kỷ Thư cười xấu xa: “Đương nhiên là ngủ với vị tổng giám đốc cấm dục đó rồi.”
Đàn Mạt phun ngụm nước đang uống ra, gương mặt đỏ bừng lên:
“Kỷ Thư! Cậu có thể suy nghĩ bình thường chút không?”
“Làm sao, kết hôn rồi nói không chừng hai người sẽ tự nhiên mà làm thôi. Cậu phải thử xem coi Tạ Kỳ Thâm có phải thật sự lạnh nhạt như người ngoài nói không, dù sao tớ cũng không tin một người đàn ông ba mươi tuổi như anh ấy không có ham muốn trong phương diện đó.”
Kỷ Thư hiểu về phương diện này nhiều hơn một người ngây ngô như Đàn Mạt, cười xấu xa: “Nói không chừng vẻ ngoài cấm dục của Tạ Kỳ Thâm chỉ là giả vờ thôi, thực ra trong xương tủy lại rất mạnh mẽ trong phương diện đó thì sao, đến lúc đó cậu không chịu được thì phải làm sao đây?”
Đàn Mạt nghe Kỷ Thư nói, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng đó.
Năm mười tám tuổi, tối hôm đó, cô bị người đã uống say là anh đè lên sau cửa, anh ôm lấy eo thon của cô, cúi người hôn xuống, hơi thở nóng như ngọn lửa, mang theo ham muốn mãnh liệt của đàn ông, như muốn thiêu đốt cô.
Cả gương mặt của Đàn Mạt nóng như lửa đốt: “Cậu có bệnh à, không nói với cậu nữa, tớ đi chỉnh sửa video đây.”
Cô cúp máy, liên tục uống mấy ngụm nước, xua tan đi rặng mây hồng trên mặt.
Tạ Kỳ Thâm chắc chắn không thể nào là người như vậy!
Cho dù phải, thì cũng không thể nào có suy nghĩ về phương diện đó với cô…
Đàn Mạt bỏ ly nước xuống, dập tắt suy nghĩ rồi đi về phòng ngủ.
…
Tháng mười hai, nhiệt độ của thành phố Lệ xuống gần không độ.
Trời rét đất đóng băng, giống như muốn nhốt người ta vào hầm băng vậy.
Sau khi Tạ Kỳ Thâm đi công tác, Đàn Mạt không chủ động liên lạc với anh, hai người tạm thời mất liên lạc. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra như trước đây, không có gì thay đổi.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt.
Lại là một buổi tối thứ ba, nhóm lên kế hoạch kỷ niệm ngày thành lập trường mở cuộc họp, các bên báo cáo tiến độ kế hoạch trước mắt trong học kỳ sau.
Đường bay của máy bay không người lái đã được thiết kế xong, tiếp theo sẽ là diễn tập thực địa. Ngoài ra, những tiết mục khác cũng đang trong quá trình thúc đẩy ổn định, bận rộn nhưng rất có trật tự.
Lúc tan họp, Đàn Mạt và mấy bạn học của nhóm kế hoạch cùng đi ra ngoài, mọi người cùng trò chuyện, có người đề nghị thời tiết lạnh thế này, hay là ngày mai cùng đi ngâm suối nước nóng đi.
“Tớ biết ở trên núi Đồng có một suối nước nóng rất đẹp, cách trường chúng ta không xa, đúng lúc mấy người chúng ta không có tiết, cùng đi không?”
“Được đó, thời tiết lạnh như vậy, ngâm suối nước nóng là thích hợp nhất.”
Có người hỏi Đàn Mạt có muốn đi cùng không, cô từ chối khéo: “Thôi, các cậu đi chơi đi, thứ năm tôi có tiết buổi sáng.”
“Vậy đàn anh Diệp Dao thì sao?”
Diệp Dao nhìn Đàn Mạt một cái: “Thôi, ngày mai tôi phải viết code, cũng không đi đâu.”
Cũng có người nói sáng thứ năm có tiết, sau khi thảo luận xong, mọi người quyết định sáng mai đi, chiều tối sẽ về trường, không ở qua đêm, chỉ chơi một chút là được.
“Đàn chị Đàn, chị đi không, mọi người không dễ gì mới cùng ra ngoài chơi…”
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của mọi người, Đàn Mạt nghĩ đúng là rất lâu rồi không đi ngâm suối nước nóng, nên cũng đồng ý. Mọi người cười hi hi nhìn sang anh chàng nam sinh mắt mày tuấn tú bên cạnh: “Vậy đàn anh Diệp Dao có đi không?”
Diệp Dao cười nhạt: “Vậy tôi cũng đi vậy.”
“Ai ôi…”
Diệp Dao nói với mọi người, nhưng lại nhìn về phía Đàn Mạt: “Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở trước cổng trường nhé? Đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.”
“Đàn anh thật tốt!”
“Chúng ta đây là hưởng ké rồi ha ha ha…”
Đàn Mạt không có phản ứng gì, tiếp tục đi về phía trước.
Nam sinh bên cạnh thấy vậy, vỗ vỗ vai Diệp Dao, nhướng mày: “Anh em, xem ra nữ thần không dễ theo đuổi như vậy đâu.”
Đáy mắt Diệp Dao lan tràn ý cười, không nói gì.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
…
Buổi tối, sau khi Đàn Mạt về đến ký túc xá, cô thu dọn quần áo trước.
Hôm sau thức dậy, cô phát hiện nhiệt độ càng thấp hơn, giống như hôm nay đã trải sẵn nệm cho bọn họ đi ngâm suối nước nóng vậy.
Chín giờ sáng, một nhóm tám người tập hợp ở trước cổng trường, xuất phát đến núi Đồng.
Sau khi lên xe, Diệp Dao tự động ngồi xuống bên