“Chuyện gì ạ?”
Mẹ Đàn thở dài một hơi: “Mẹ nghe nói có vẻ như Kỳ Thâm rất thân thiết với cô gái kia? Cô gái đó hình như là bạn học đại học của nó, mẹ lo lắng con bởi vì chuyện gì này mà giận dỗi với nó.”
Lúc nãy Đàn Chi Uyển đã dậm mắm thêm muối để kể chuyện lúc trưa cho bố Đàn và mẹ Đàn nghe, nói là gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn về Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ, nói không chừng tình cảm của Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm đã xảy ra nguy cơ gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt đột nhiên ngơ ngác: “Bố mẹ, hai người nghe thấy từ đâu vậy?”
“Ôi con đừng quan tâm chuyện đó, bố mẹ chỉ muốn biết là Kỳ Thâm không có ý gì với cô gái đó đúng không?”
Tim bố Đàn treo lên, đứng ở bên cạnh nói: “Ừ thì… Mạt Mạt này, Kỳ Thâm ưu tú như vậy, có cô gái nào có ý với nó cũng là chuyện rất bình thường.”
Trong đầu Đàn Mạt trống rỗng hai giây, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Bố mẹ, hai người muốn nói cái gì?”
“Bố mẹ không phải là lo con chịu ấm ức sao? Con vừa mới kết hôn, có lẽ còn chưa hiểu hết, con làm vợ nhất định phải nắm chặt lấy trái tim của Kỳ Thâm, chỉ cần con là bà Tạ danh chính ngôn thuận, việc cưới xin này của chúng ta và nhà họ Tạ…”
Lời nói như cây kim đâm vào màng nhĩ của Đàn Mạt, cổ họng cô chua chát, đột nhiên cắt ngang lời bố Đàn:
“Bố, bố là lo con chịu ấm ức, hay là lo chuyện hôn sự của con và Tạ Kỳ Thâm đổ vỡ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn hai nhà?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bố Đàn bị nói trúng tim đen, sắc mặt cứng lại: “Bố là suy nghĩ cho con…”
“Suy nghĩ cho con mà muốn con nắm chặt lấy trái tim của Tạ Kỳ Thâm sao? Tại sao bố chưa từng suy nghĩ đến sự vui buồn yêu ghét của con chứ?”
Bố Đàn không ngờ Đàn Mạt lại nói như vậy, cảm xúc cũng trở nên kích động: “Mạt Mạt, bình thường tính tình con rất dịu dàng cơ mà, bây giờ thái độ của con như vậy là sao?”
Vành mắt Đàn Mạt đỏ lên, nắm chặt lòng bàn tay: “Thế nào là dịu dàng? Con cần phải làm con rối gỗ mới gọi là dịu dàng sao?”
Mẹ Đàn vội giải thích: “Mạt Mạt, bố con không phải có ý đó, con đừng tức giận…”
“Chẳng lẽ con nói sai sao? Trong mắt của bố, con là sợi dây gắn bó liên hôn giữa hai nhà, con bắt buộc phải sống tốt với Tạ Kỳ Thâm mới có thể củng cố việc hợp tác của nhà họ Tạ và nhà họ Đàn. Còn trong mắt người ngoài, con chỉ là một bà Tạ hữu danh vô thực, một công cụ có thể bị Tạ Kỳ Thâm vứt bỏ bất kỳ lúc nào. Thế nào, con nên tỏ ra rất vui phải không?”
Bố Đàn và mẹ Đàn nghe thấy, đột nhiên không nói nên lời.
Mấy giây sau, Đàn Mạt nhẹ giọng nói:
“Tạ Kỳ Thâm và cô gái khác như thế nào con không biết, con và anh ấy cũng sẽ không vì chuyện này mà tranh cãi, bởi vì… hôn ước của bọn con chỉ có hai năm thôi mà thôi.”
Hai năm sau, quan hệ vợ chồng giữa cô và anh sẽ không còn tồn tại nữa, anh có làm sao cũng không liên quan đến cô.
“Cái gì?” Tròng mắt bố Đàn lộ ra sự kinh ngạc: “Hai đứa chỉ kết hôn hai năm?”
“Đây là giao ước ngay từ ban đầu của con và Tạ Kỳ Thâm, chỉ kết hôn hai năm, sau khi hoàn thành hợp tác giữa hai tập đoàn thì sẽ chia tay, như vậy cả hai đều sẽ được tự do, lợi ích của tập đoàn cũng có thể tối đa hoá, như vậy không phải rất đúng với ý của bố sao?”
Đàn Mạt nở nụ cười khổ: “Bố mẹ sẽ không cho rằng sau khi kết hôn, con và Tạ Kỳ Thâm sẽ thật sự có tình cảm với nhau chứ? Những gì trước mặt bố mẹ đều là giả vờ mà thôi.”
Bố Đàn hoàn toàn không hề biết chuyện này, bây giờ trong đầu ông trống rỗng: “Xằng bậy! Quả thật là xằng bậy mà! Mạt Mạt, ban đầu bố thúc đẩy cuộc liên hôn của con và Tạ Kỳ Thâm là hy vọng trong cuộc hôn nhân này hai đứa có thể thương yêu nhau thật sự! Uổng công bố còn tưởng Kỳ Thâm đối xử tốt với con như vậy là bởi vì tình cảm nảy sinh sau khi kết hôn! Thì ra tất cả đều là giả!”
Chóp mũi Đàn Mạt chua xót, thì thầm:
“Đúng vậy… Tất cả đều là giả.”
Vài giây sau, cô đứng dậy, nhìn về phía bố Đàn và mẹ Đàn: “Bố mẹ, xin lỗi, hôm nay tâm trạng của con không tốt, không nên phát tiết lên người bố mẹ. Con về trước đây, bố mẹ cũng đừng tìm Tạ Kỳ Thâm, mắc công sự việc trở nên khó xử hơn thì sẽ không tốt.”
Đàn Mạt xoay người rời đi, mắt mẹ Đàm đỏ bừng: “Mạt Mạt…”
Bước chân Đàn Mạt không ngừng lại, lúc đi xuống đầu, cô nhìn thấy Đàn Chi Uyển đang đứng ở đầu cầu thang tầng một.
Với âm lượng vừa rồi của bọn họ, có lẽ Đàn Chi Uyển đã nghe thấy hết tất cả rồi.
Đàn Mạt đè lại cảm xúc dưới đáy mắt, tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua người Đàn Chi Uyển, nghe thấy cô ta thở dài một hơi:
“Đàn Mạt, tôi đau lòng cho cô quá đi, không ngờ giữa cô và Tạ Kỳ Thâm lại là như vậy.”
Đàn Mạt dừng bước chân lại, đảo mắt nhìn cô ta, ánh mắt hơi run:
“Chuyện hôm nay, là do chị nói với bố mẹ?”
Đàn Chi Uyển chớp chớp mắt một cách vô tội: “Là do bố mẹ phát hiện hôm nay tâm trạng của cô không tốt, tôi xuất phát từ sự lo lắng nên mới nói cho bố mẹ biết, dù sao trước kia chuyện của Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ cũng đồn ầm ĩ cả trường đại học. Chỉ là tôi không ngờ, giữa cô và Tạ Kỳ Thâm lại chỉ có hôn ước hai năm.”
Thì ra lúc trước Tạ Kỳ Thâm che chở cho Đàn Mạt ở trước mặt bọn họ đều là giả vờ, uổng công cô ta còn thật sự cho rằng Tạ Kỳ Thâm chung tình với Đàn Mạt nhiều năm, thật là câu chuyện cười ra nước mắt mà!
Đàn Chi Uyển bùi ngùi: “Đàn Mạt, tôi đột nhiên cảm thấy cô thật thảm thương, cô sẽ không mong chờ một người máu lạnh bạc tình như Tạ Kỳ Thâm sẽ đối xử thật lòng với cô chứ? Nếu như anh ấy thích cô, thì làm sao lại đồng ý chỉ kết hôn với cô hai năm chứ? Đối với Tạ Kỳ Thâm mà nói, hai năm sau hợp tác giữa hai nhà thành công, cô cũng sẽ hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị anh ấy vứt bỏ.”
Đàn Chi Uyển nhìn Đàn Mạt, ý cười hiện rõ trên mặt:
“Nhưng cũng chưa chắc, nói không chừng giữa hai người còn không qua nổi hai năm nữa kìa.”
Đàn Chi Uyển lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Đàn Mạt.
Đàn Mạt nhìn qua, nhìn thấy đó là một tấm hình, bối cảnh bên trong hình như là ở câu lạc bộ Thiên Sơn Thuỷ, Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ xuất hiện cùng nhau, hai người đang trao đổi chuyện gì đó, trên mặt Tống Nhiên Hạ mang theo ý cười dịu dàng.
“Đây là do bạn tôi đúng lúc tối nay cũng ở Thiên Sơn Thuỷ chụp được, Tạ Kỳ Thâm không cùng cô về ăn cơm, thì ra là vì đang ở bên Tống Nhiên Hạ.”
Đàn Chi Uyển cười cười: “Cô cảm thấy so sánh giữa cô và Tống Nhiên Hạ, anh ấy sẽ chọn ai?”
Đàn Mạt nhìn tấm hình, môi khẽ mím chặt thành một đường, đáy mắt như chị kim đâm, hoàn toàn trở nên vắng lặng.
Đàn Chi Uyển ngân nga hát, xoay người đi lên lầu.
Đàn Mạt cụp mắt xuống, mấy giây sau đi đến huyền quan.
Cô đi ra khỏi biệt thự, đẩy vali hành lý một mình đi trong khu biệt thự rộng lớn.
Tầm nhìn phía trước tối mờ, giống như màn sân khấu màu đen trong rạp chiếu phim, hồi ức giống như bộ phim bắt đầu từ từ chiếu lại trong đầu cô.
Cô nhớ giữa hè năm cô mười tám tuổi, hôm đó Đàn Mạt tra xong điểm sàn của đại học F trên mạng, việc đầu tiên là muốn nói cho Tạ Kỳ Thâm biết.
Cuối cùng cô cũng thi đậu vào trường mà anh đang học, cô vẫn luôn cố gắng đuổi theo khoảng cách giữa hai người.
Cô đột nhiên có sức mạnh của thân phận người cùng tuổi, để đứng trước mặt anh, không cần bị anh xem như con nít nữa.
Có lẽ hôm đó là thời điểm cô có dũng khí nhất cả đời này, giống như một bạn nhỏ đi đến trước máy gắp thú, trong tay cô chỉ có một đồng tiền, chỉ muốn có được con búp bê khó gắp nhất trong ở máy mà cô đã nhìn trúng rất lâu, cô muốn đánh cược một lần, cho dù cuối cùng không còn gì cả.
Buổi chiều hôm đó, Đàn Mạt cố tình thay chiếc váy mình thích nhất, để bức thư cô viết cho anh và giấy thông báo điểm vào trong cặp, đến nhà anh gõ cửa, phát hiện bên trong không có ai, cô gọi điện thoại cho anh, nhưng bên kia không có ai nghe máy, cô lại đến trường của anh, nhưng cũng không tìm được anh trong lớp, cũng không nhìn thấy anh trên sân bóng rổ mà anh thường đến.
Đàn Mạt chạy quanh cả đại học F, mồ hôi đầm đìa, mắt đầy khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh.
Cuối cùng cô gọi điện thoại cho Đàn Viễn Chu, đầu bên kia im lặng một lúc, khàn giọng nói:
“Mạt Mạt, chiều nay A Thâm sẽ bay chuyến bay ba giờ, năm nay cậu ấy học xong nghiên cứu sinh rồi, muốn ra nước ngoài.”
Đàn Mạt ngây người tại chỗ, tất cả suy nghĩ đẹp đẽ bỗng chốc biến thành bong bóng.
Cô từ từ đi ra khỏi tòa nhà dạy học, điện thoại đột nhiên nhảy ra vài tin nhắn thoại.
Đàn Mạt mở ra, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn dịu dàng quen thuộc của anh:
“Mạt Mạt, chiều nay anh phải bay đến nước Mỹ rồi, mấy năm tiếp theo anh định phát triển ở nước ngoài. Xin lỗi, chuyến đi quá gấp nên không kịp nói trước với em.”
“Anh biết em nhất định có thể thi vào đại học F, vì vậy mấy năm học đại học sắp tới cũng phải tiếp tục cố gắng, nhưng đừng quá mệt mỏi, phải làm quen với nhiều bạn bè hơn, nếu như muốn yêu đương… phải để chú út kiểm định đã, có biết không?”
Tạ Kỳ Thâm ở bên kia cười khẽ một tiếng: “Sau này không thể thường xuyên gặp được em nữa, Mạt Mạt phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để anh lo lắng, có được không?”
Đàn Mạt đứng yên tại chỗ, nghe đi nghe