Tạ Kỳ Thâm đi vào trong.
Căn phòng đột nhiên chìm vào sự yên tĩnh.
Đàn Viễn Chu ho khẽ vài tiếng, quay đầu nhìn Đàn Mạt, lúng túng giải thích: “À, lúc nãy sau khi chú nhận được điện thoại của cháu thì đã gọi cho A Thâm, cậu ta biết cháu bị ướt mưa, nói là muốn qua đây đón cháu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt nâng mắt, giao nhau với tầm mắt phóng ra từ đáy mắt của Tạ Kỳ Thâm.
Trong sự im lắng, bầu không khí giống như bề mặt hồ nước sóng yên biển lặng, chỉ cần một chút gió là có thể rạch ra sóng to gió lớn.
Bầu không khí như mây đen dần trở nên nặng nề, Đàn Viễn Chu lúng túng đến không chỗ nào lánh thân, mau chóng mở miệng: “Mạt Mạt, chú đi pha thuốc cảm cho cháu, hai người nói chuyện trước nhé.”
Anh ta rất nhanh đã đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng luôn cửa phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Đàn Mạt nhìn Tạ Kỳ Thâm.
Người đàn ông mặc áo len màu nâu, bên ngoài khoác áo khoác kiểu dài màu đen, quần đen bao bọc lấy đôi chân thon dài của người đàn ông, đuôi tóc đen ướt đẫm nhỏ nước mưa xuống, chảy xuống giữa mày, tròng mắt như một hồ nước sâu, dưới ánh đèn trông còn đen láy trầm lạnh hơn nhiệt độ của màn mưa bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Tạ Kỳ Thâm đang nhìn qua, giống như đốm lửa lan lên người cô, cổ họng Đàn Mạt nghẹn lại, rời mắt đi, rũ đầu xuống, vài giây sau, phía sau vang lên tiếng đàn ông trầm khàn khô khốc:
“Có lạnh không, sao lại bị mắc mưa.”
Cổ họng Đàn Mạt như bị bông gòn chặn lại, vài giây sau mới đáp lại như một cái máy:
“Không sao, đúng lúc không mang theo dù.”
Tạ Kỳ Thâm khàn giọng nói: “Không phải tôi đã gửi tin nhắn cho em rồi sao? Bảo em ở nhà đợi tôi, tôi qua đó đón em mà.”
Đàn Mạt vào đến nhà Đàn Viễn Chu mới nhìn thấy tin nhắn: “Không cần anh đón em, anh có thể bận rộn với việc xã giao của mình.”
“Có phải em giận vì hôm nay tôi bận quá không?”
“…Anh nghĩ nhiều rồi.” Vành mắt Đàn Mạt hơi ướt: “Anh có bận hay không cũng không liên quan đến em, em chỉ là không quen việc làm gì cũng phải nói với anh thôi.”
Đang chìm trong cảm xúc nên lời nói của Đàn Mạt mang theo đầy gai nhọn, cô đã cố gắng đèn nén sự chua xót dưới đáy lòng nhưng nó vẫn lan lên đến cổ họng cô.
Cô không chịu được nữa, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tạ Kỳ Thâm, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Lòng bàn tay của người đàn ông nóng bỏng, hơi run rẩy.
Tạ Kỳ Thâm cụp mắt nhìn cô, đáy mắt vương chút tơ máu, cổ họng thốt ra mấy chữ trầm khàn:
“Những lời em vừa nói với chú út của em… là nghiêm túc sao?”
Hàng mi dài của Đàn Mạt rung lên, mấy giây sau thì bình tĩnh lên tiếng: “Có vấn đề gì sao?”
Cô vừa dứt lời, cơ thể của Tạ Kỳ Thâm đã xoay chuyển, đè cô lên tường.
Đàn Mạt ngẩn ra, sau lưng hơi đau, muốn giãy thoát: “Tạ Kỳ Thâm anh buông tay ra…”
Người đàn ông cụp mắt, nhìn thẳng vào cô, ánh sáng đáy mắt vỡ vụn:
“Ở trong mắt của em, liên hôn hai năm là dùng để đạt được lợi ích sao?”
“Đàn Mạt, em có trái tim không?”
Cô không có trái tim…
Đàn Mạt khẽ cười một tiếng, vành mắt đè nén sự chua xót, nâng mắt nhìn anh:
“Đúng vậy… Em chính là như vậy, thế nào, em có nói sai sao? Trong mắt của anh, liên hôn không phải là có ý nghĩa như vậy sao?
Tạ Kỳ Thâm nhếch khóe môi: “Vì vậy em cảm thấy tôi vì lợi ích nên mới cưới em?”
“Tạ Kỳ Thâm, đây là do anh nói, sau khi kết hôn hai tập đoàn có thể tiến hành hợp tác toàn diện, anh về nước không phải là vì để tiếp quản Cao Sáng, để Cao Sáng phát triển nên mới kết hôn với em sao? Hết hai năm chúng ta sẽ chia tay, đối với hai bên đều là sự giải thoát không phải sao?”
Tạ Kỳ Thâm cười một tiếng: “Giải thoát? Kết hôn với tôi khiến em bức bối vậy sao? Nếu đã khó xử như vậy, lúc đầu sao em lại phải đồng ý?”
Đàn Mạt rời mắt đi, kìm nén nước mắt, biến tất cả lời nói thật thành những lời nói dối:
“Em chỉ là vì lợi ích của tập đoàn Vân Thông mà thôi, hơn nữa anh cho em nhiều tiền như vậy, có ai mà không đồng ý chứ?”
Cô vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy tay cô của Tạ Kỳ Thâm từ từ buông ra.
Trong phòng động nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng cạch cạch của kim đồng hồ trên tường đang di chuyển.
Im lặng vài giây, giống như đã trôi qua mấy thế kỷ.
Tạ Kỳ Thâm cụp mắt nhìn về phía Đàn Mạt đang tỏ vẻ lạnh lùng, ánh sáng trong mắt tối đi, mở miệng:
“Đàn Mạt, em đã có được thứ em muốn rồi, nếu kết hôn với tôi khiến em đau khổ như vậy, tôi sẽ không ép buộc em tiếp tục nữa.”
Đàn Mạt nghe vậy, tầm mắt bỗng chốc bị hơi nước khiến cho mơ hồ.
Một lúc lâu sau, cô hé môi một cách khó khăn:
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đều đã có được thứ mình muốn rồi, quan hệ liên hôn này cũng không cần phải tồn tại nữa.”
Tạ Kỳ Thâm im lặng nhìn chằm chằm cô, vành mắt đỏ bừng.
Anh nở nụ cười tự giễu: “Tôi hiểu rồi.”
Mấy giây sau, anh mở miệng nói: “Giống như những gì tôi nói ngay từ ban đầu, những thứ đã cho em tôi sẽ không lấy lại, hợp tác của tập đoàn hai nhà cũng sẽ không thay đổi, như vậy em đã hài lòng chưa?”
Nước mắt ở khoé mắt của Đàn Mạt không tiếng động rơi xuống, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào:
“Em sao cũng được, anh sắp xếp nhanh nhất có thể là được.”
Đàn Mạt đẩy anh ra, cầm túi xách, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi ra đến huyền quan, Đàn Viễn Chu đang lo lắng đứng ngoài phòng khách nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩn ra: “Mạt Mạt…”
Anh ta đi qua nhanh như bay: “Bên ngoài vẫn đang mưa, cháu đi đâu vậy?”
Anh ta muốn cản cô lại, Đàn Mạt lắc lắc đầu: “Chú út, cháu về trước đây…”
Đàn Mạt gạt tay anh ta ra rồi đi ra ngoài, Đàn Viễn Chu ngơ ngác, quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm đang bước nhanh ra, đáy mắt nặng nề của người đàn ông mang theo sự lo lắng không thể tan chảy.
Đàn Viễn Chu không biết hai người đã nói gì mà ầm ĩ thành như vậy, vội nói: “Thôi cậu đừng đuổi theo nữa, để tôi đi xem, đừng lo lắng.”
Đàn Viễn Chu cầm dù đi ra khỏi nhà.
Đàn Mạt xuống lầu, đi ra khỏi toà nhà, nước mưa đập thẳng lên mặt cô, hoàn toàn trộn lẫn vào trong những giọt nước mắt mà cô không thể kìm chế được nữa.
Chưa đi được vài bước, phía sau đã truyền đến giọng nói của Đàn Viễn Chu:
“Đàn Mạt!”
Bước chân của Đàn Mạt không dừng lại, vài giây sau, cơ thể cô bị kéo lại, Đàn Viễn Chu cau mày nhìn cô: “Vừa mới cho cháu uống canh gừng, muốn uổng hết công sức à?”
Từ nhỏ đến lớn, Đàn Mạt vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như dù có bất kỳ cảm xúc gì cô cũng