Đột nhiên điện thoại trong túi cô rung lên, cô lấy ra nhìn, là Kỷ Thư gọi đến.
Cô nghe máy, đầu tiên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười:
“Mạt Mạt, cậu đang làm gì đó? Tối nay tớ ăn cơm cùng cậu nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt cầm điện thoại, sự chua xót đột nhiên xông lên chóp mũi:
“Kỷ Thư… Tớ đã dọn hết tất cả đồ đạc ra khỏi nhà của tớ và Tạ Kỳ Thâm rồi…”
Giống như cảm xúc bỗng chốc bị sụp đổ, tất cả sự điềm tĩnh mà cô giả vờ biểu hiện ra trong biệt thự vừa rồi trong phút chốc sụp xuống: “Kỷ Thư, tớ rất khó chịu, tớ thật sự rất khó chịu, tại sao tớ còn khó chịu hơn cả cái ngày anh ấy ra nước ngoài trước kia nữa…”
Nếu anh ra nước ngoài không bao giờ trở về nữa, có lẽ rồi sẽ có một ngày cô sẽ chấp nhận nỗi đau không thể ở bên anh. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bọn họ từng kết hôn, lại từng có những hồi ức tốt đẹp sau kết hôn như vậy, lúc này lại bắt cô phải mất đi tất cả, cô nên làm thế nào để chữa trị nỗi đau này lần nữa đây.
“Tớ đã gạt Tạ Kỳ Thâm, nói rằng cuộc liên hôn của tớ và anh ấy chỉ vì lợi ích, thực ra không phải vậy… Tớ hối hận rồi, tại sao tớ lại không dũng cảm một chút để nói với anh ấy rằng tớ thích anh ấy chứ…”
Đàn Mạt khóc đến gần như không thở được: “Nhưng đã không kịp rồi, bây giờ đến quan hệ liên hôn của chúng tớ cũng sắp không còn rồi, tớ và anh ấy sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa…”
Cô cúi đầu nhìn tờ giấy đỏ ghi tên của Tạ Kỳ Thâm, và cả dấu vết trên ngón vô danh của mình, nước mắt rơi lộp bộp xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió thổi từ cửa sổ xe vào, thổi mái tóc của cô bay lộn xộn.
Giấy màu đỏ thẫm, ký ức loang lổ, nước mắt rơi xuống từ vành mắt của Đàn Mạt tan trong gió, không cách nào bắt được nữa.
…
Mùa đông của thành phố Lệ, giống như sắp không chịu đựng nổi nữa.
Hôm dọn hết hành lý ra khỏi biệt thự, trời lại đổ một cơn mưa lớn.
Bệnh cảm của Đàn Mạt lại tái phát, Kỷ Thư qua ở cùng cô, Đàn Mạt đã nằm trong khách sạn cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy đầu óc mới không còn nặng nề như trước.
Bởi vì hành lý quá nhiều, Đàn Mạt không cách nào để hết tất cả vào ký túc xá, vì vậy cô chỉ đành đem bớt một phần về biệt thự nhà họ Đàn.
Mà lần này về, mẹ Đàn và bố Đàn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết hai đứa nhỏ chuẩn bị ly hôn, hơn nữa còn là đã quyết định chắc chắn, bố Đàn và mẹ Đàn nghĩ đến những lời Đàn Mạt nói với họ tối hôm đó, lần này họ không dám khuyên ngăn gì nữa.
Đàn Chi Uyển cũng biết chuyện này, trong lòng âm thầm vui vẻ đến vô cùng.
Buổi tối, Đàn Mạt sợ ở trong nhà sẽ khiến cảm xúc ngột ngạt, nên vẫn lựa chọn trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Trước khi đi, mẹ Đàn hỏi cô: “Ngày mai khai giảng rồi đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy học kỳ này con vẫn muốn thuê nhà trọ sao?”
“Vẫn đang tìm, chắc là vậy.” Bởi vì chuyện quay hình nên chắc chắn cô không thể cứ ở mãi trong ký túc xá được.
Mẹ Đàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không mở lời bảo cô dọn về nhà ở.
Đàn Mạt rời khỏi nhà, ngồi lên xe taxi, hai mươi phút sau thì về đến khách sạn.
Sau khi xuống xe, gió lạnh ập đến, Đàn Mạt xoa xoa chóp mũi, siết chặt áo khoác lông, bước nhanh vào trong khách sạn.
Ở cách đó không xa, ở hàng ghế sau của chiếc Rolls Royce đậu dưới bóng ánh sáng mờ tối bên đường, ánh mắt của người đàn ông lặng lẽ rơi lên người cô, đáy mắt khổ sở giống như bị phủ bụi.
Ôn Thành ngồi phía trước cũng nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được mà quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm một cái, đáy lòng thở dài một hơi.
Buổi tối mấy hôm nay, Tạ Kỳ Thâm từ chối tất cả buổi xã giao, tối nào cũng đến đây chờ đợi.
Sợ cô gái nhỏ không muốn nhìn thấy anh, vì vậy người đàn ông chỉ có thể nhìn từ xa, nhìn xem coi trạng thái của cô có tốt hay không, coi coi cô có còn bị cảm nặng hay không.
Giống như tối nay, từ sáu giờ mấy đợi đến gần mười giờ, Ôn Thành đã khuyên rằng có thể tối nay Đàn Mạt sẽ không trở về, nhưng người đàn ông vẫn cố chấp muốn đợi.
Cho đến khi Đàn Mạt đi vào khách sạn ba phút rồi, Ôn Thành đúng lúc mở miệng:
“Tổng giám đốc Tạ, ngày mai đại học F sẽ chính thức khai giảng, sáng ngày mai hoặc ngày mốt cô chủ sẽ dọn đến trường.”
Tạ Kỳ Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt u ám, vài giây sau nói bằng giọng trầm thấp:
“Hôm nay có phải cô ấy lại bị cảm rồi không.”
“Tối nay anh Đàn gọi điện thoại đến nói là tối qua cô ấy lại bị cảm rồi, cũng không biết nguyên nhân tại sao, cô ấy vẫn không chịu đi khám, đã uống chút thuốc.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, đáy mắt nổi lên chút gợn sóng, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn: “Cậu tìm một bác sĩ gia đình bảo ngày mai đến khách sạn một chuyến, thông báo cho Đàn Viễn Chu một tiếng, dùng danh nghĩa của cậu ta.”
“Vâng ạ.”
“Đừng quên, Đàn Mạt có dị ứng với penicillium, bảo bác sĩ lúc kê thuốc chú ý một chút, cô ấy còn bị viêm mũi dị ứng.”
“Vâng.”
“Ngày mai cậu hãy lấy danh nghĩa của Đàn Viễn Chu tìm người đưa cho cô ấy chút đồ ăn và đồ dùng hằng ngày, hỏi xem có ấy có còn cần gì nữa không, hôm nhập học thì đưa cô ấy đến trường.”
Ôn Thành nghe lời dặn dò kỹ càng của người đàn ông, liên tục đáp ứng.
Sau đó Tạ Kỳ Thâm nhìn cơn mưa nhỏ đang rơi ngoài cửa sổ, trong đầu lại diện lên dáng vẻ vừa rồi của cô gái nhỏ, nhắm mắt lại.
…
Ngày hôm sau, đại học F khai giảng rồi.
Hôm sau, Đàn Mạt dọn về ký túc xá, lại ở cùng với bốn người khác trong ký túc xá, đồng thời cũng đang tìm chung cư.
Mà trong hai ngày này, ở bên kia, Ôn Thành cảm giác được bầu không khí xung quanh Tạ Kỳ Thâm đang chìm vào sự đè nén kinh khủng.
Bắt đầu từ thứ hai, buổi sáng ở trong tập đoàn, xung quanh người đàn ông đã tản ra hơi thở khủng khiếp khiến người lạ chớ đến gần, không ai dám chọc vào. Người bên cạnh mà nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, cho dù không nói câu nào với anh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông không tốt, rất không tốt, vô cùng không tốt.
Nhân viên của phòng chủ tịch không hiểu, âm thầm bàn tán:
“Rốt cuộc tổng giám đốc Tạ làm sao thế, ai chọc cho anh ấy tức giận như vậy, chẳng lẽ có mối hợp tác nào bị đứt đoạn giữa chừng sao…”
“Không có mà, tuần trước không phải còn ký được một mối lớn trị giá hai trăm triệu sao? Theo lý mà nói thì không phải tâm trạng nên rất vui sao?”
“Ai mà biết, bây giờ tôi cảm thấy anh ấy nhìn tôi một cái, ánh mắt cũng có thể giết chết tôi…”
Mọi người đến hỏi Ôn Thành, nhưng dù Ôn Thành biết chuyện đã xảy ra cũng làm sao dám nói ra nguyên nhân, bây giờ đến bản thân anh ta cũng sợ làm sai chuyện gì phải cuốn gói về nhà.
Sáng hôm nào đó, người của bộ phận kế hoạch đến báo cáo công việc, bởi vì chuyện này làm đi làm lại mà vẫn chưa làm ổn thoả, đã hoàn toàn giẫm vào quả bom vốn dĩ đã vô cùng nghiêm khắc trong công việc là Tạ Kỳ Thâm, anh trực tiếp lạnh mặt ném lại bản kế hoạch về, bảo bọn họ làm lại.
Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp và trang nghiêm khiến người ta sợ hãi, người của bộ phận kế hoạch bị doạ đến sợ chết khiếp mà bỏ chạy.
Đã đến nước này, tất cả mọi người đều không dám tuỳ tiện xuất hiện trước mặt Tạ Kỳ Thâm, có thể trốn được thì trốn ra xa.
Cứ như vậy liên tiếp trong hai ngày, hệ thống sưởi mở trên tầng trên cùng cũng không đủ để làm tan đi bầu không khí ngột ngạt.
Tạ Kỳ Thâm giống như