*Từ chương này 2 người đã nhận ra tình cảm của nhau nên sẽ thay đổi xưng hô của nhân vật.
Sắc trời buông xuống, bầu trời trắng xanh còn sót lại vài tia nắng chiều cuối cùng, ánh đèn neon lập lòe trùm lên cành cây bên đường, rọi xuống mặt đất tranh tối tranh sáng.
Ở tầng dưới của tòa cao ốc nằm trong trung tâm thành phố Lệ, trong một quán cà phê, tiếng nhạc cổ điển du dương chậm rãi, bầu không khí ngập tràn mùi hạt cà phê đang xay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáu giờ tối, cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Kỷ Thư vừa nhận được điện thoại của Tạ Kỳ Thâm, đầu bên kia dường như vô cùng cấp bánh, cô đành bỏ công việc trong tay xuống, lập tức tới đây.
Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó trông thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa da trong góc phòng.
Anh mặc Âu phục, toát lên khí chất chững chạc và nghiêm túc. Ánh đèn lập lòe từ ngoài phòng chiếu nghiêng vào, thắp sáng một bên sườn mặt góc cạnh tuấn tú của người đàn ông, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ, mặt mày anh tuấn không gì sánh được.
Kỷ Thư quay đầu nhìn nơi cách đó không xa, mấy cô gái đang lén lút nhìn anh, xì xào bàn tán, vẻ mặt lộ ra sự say mê.
Kỷ Thư cảm thán, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Tạ Kỳ Thâm vẫn khiến người ta chú ý như thế, chẳng trách Đàn Mạt thường xuyên ghen tuông không rõ lý do.
Cô đi tới, nhoẻn cười: “Hi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Thư ngồi xuống chỗ đối diện anh, Tạ Kỳ Thâm trông thấy cô, ra hiệu phục vụ đi tới, nói với Kỷ Thư: “Cô xem muốn uống gì.”
“Cho tôi một ly Latte là được, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ rời đi, Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm: “Ngại quá, vừa nãy phải ở công ty xử lý chút việc, anh đợi lâu chưa?”
Người đàn ông ôn hòa nói: “Không sao, cảm ơn cô đã bớt thời gian đến gặp tôi một chuyến.”
“Thật ra tôi đang đợi điện thoại của anh, muốn xem xem khi nào thì anh sẽ phát hiện ra sự bất thường.”
“Cái gì?”
Kỷ Thư cười nhạt, không trả lời: “Tối nay tôi đến đây chủ yếu là vì bạn thân của tôi, nhìn cậu ấy mấy ngày qua buồn đến mức đó, tôi đau lòng chết đi được, thế nên muốn đến nói đôi lời thay cậu ấy.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, trái tim co rút: “Mấy ngày vừa rồi cô ấy… vẫn ổn chứ?”
“Anh nghĩ sao? Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy buồn đến mức đó.”
“… Tôi tưởng cô ấy vốn không thèm để ý.”
“Không để ý anh à?”
“Anh cảm thấy Đàn Mạt không thích anh?” Kỷ Thư nói thẳng.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, Kỷ Thư mím chặt môi, khẽ cười một tiếng: “Đàn Mạt không thích anh, đây là chuyện buồn cười nhất tôi từng được nghe trong đời.”
Kỷ Thư nói dứt lời, trông thấy ánh mắt anh hiện lên sự chấn động, vừa bất lực vừa kinh ngạc: “Anh thật sự không biết hả? Mạt Mạt ngụy trang giỏi thật đấy.”
Tạ Kỳ Thâm ngây người, giọng khàn đặc: “… Tôi không biết.”
Kỷ Thư thở dài: “Tôi đoán với tính cách của Đàn Mạt, nếu tôi không nói thay cậu ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không dám nói cho anh biết cậu ấy thích anh đến nhường nào. Tuần trước tôi đến nhà cậu ấy, chính miệng cậu ấy đã nói với tôi, nhưng cậu ấy sợ anh không thích cậu ấy, cậu ấy sợ anh đối xử tốt với cậu ấy chỉ vì xuất phát từ sự quan tâm, thế nên cậu ấy không dám làm rõ, sợ sẽ thất vọng.”
Tạ Kỳ Thâm nghe cô nói, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng.
“Không phải trong điện thoại anh đã hỏi tôi chuyện thứ năm tuần trước sao? Sáng thứ năm tuần trước, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy đang chuẩn bị bữa tối và bánh kem. Một mình cậu ấy bận rộn suốt cả ngày, để làm một bữa hải sản, tay cũng bị cua kẹp chảy cả máu, nhưng cậu ấy vẫn vô cùng vui vẻ, bởi vì đó là tiệc sinh nhật chuẩn bị cho anh. Anh không nhớ ngày hôm đó, nhưng cậu ấy lại nhớ rõ hơn anh nhiều.”
Kỷ Thư cảm thấy trái tim đắng ngắt: “Cậu ấy rất chờ mong vào việc tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng tối hôm ấy anh lại đi tụ tập với bạn học. Đàn Mạt biết việc tụ tập với bạn học cũng rất quan trọng với anh, thế nên một mình cậu ấy chịu đựng sự thất vọng và buồn bã. Sau đó, tối hôm ấy, tôi đưa Đàn Mạt ra ngoài giải sầu, cậu ấy tình cờ thấy anh và nhóm bạn học kết thúc buổi tụ tập, đang nói cười vui vẻ. Bọn họ đã tổ chức sinh nhật cho anh, thế nên cậu ấy cảm thấy những gì cậu ấy đã chuẩn bị cho anh có lẽ đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa.”
“Tối hôm ấy cô ấy cũng ở đó? Tôi hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy.”
“Cậu ấy đương nhiên không dám đi lên đánh tiếng với anh, bởi vì khi đó người đang đứng bên cạnh anh là Tống Nhiên Hạ, anh biết con bé ngốc nghếch ấy ghen tị với Tống Nhiên Hạ thế nào không?”
Kỷ Thư nói: “Đàn Mạt nói hồi sắp tốt nghiệp cấp ba có một lần các anh tổ chức liên hoan tại biệt thự, chính tai cậu ấy đã nghe thấy anh nói với người khác là anh đã thích một người từ rất lâu rồi. Đàn Mạt nghĩ người đó chính là Tống Nhiên Hạ, thế nên cậu ấy vẫn luôn cho rằng anh có tình cảm với Tống Nhiên Hạ. Trong buổi tụ tập bạn học hôm ấy, Tống Nhiên Hạ trở về nước, trong lòng Đàn Mạt rất khủng hoảng, cậu ấy cảm thấy bản thân mình không sánh bằng Tống Nhiên Hạ.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, nhúc nhích yết hầu: “Tôi chưa bao giờ so sánh cô ấy với bất cứ ai.”
Trong lòng anh, Đàn Mạt chính là người tốt nhất, cô không cần phải so sánh với bất cứ ai cả.
“Tuy anh không so sánh, nhưng đối với Đàn Mạt mà nói, thích một người thì sẽ lo lắng, sợ hãi và tự ti như vậy đấy. Chắc là anh không biết, từ khi kết hôn với anh, có vài cô nàng nhà giàu trong giới thường ở sau lưng chỉ trỏ về cậu ấy, cảm thấy cậu ấy lấy anh là trèo cao, cho rằng anh không coi trọng cậu ấy.”
Kỷ Thư thấy cay mũi, không nhịn được kể nỗi ấm ức ra thay cho Đàn Mạt: “Còn cả hôm cậu ấy đi tham gia tiệc cưới của bạn học của anh nữa. Cậu ấy nghe thấy có người bàn tán rằng anh và cậu ấy chỉ là liên hôn thương mại, không có tình cảm, bây giờ Tống Nhiên Hạ về nước rồi, chưa biết chừng anh sẽ thích Tống Nhiên Hạ, sau đó ly hôn với cậu ấy. Anh thử đứng vào vị trí của Đàn Mạt xem, cậu ấy nghe thấy những lời này sẽ buồn bã cỡ nào?”
“Hơn nữa tối hôm ấy về nhà ăn cơm, bố mẹ cậu ấy cũng lấy chuyện này ra kích thích cậu ấy, giống như cả thế giới đều cho rằng giữa cậu ấy và Tống Nhiên Hạ, anh sẽ chọn Tống Nhiên Hạ vậy. Cậu ấy quá khó chịu, thế nên mới nói với bố mẹ về việc hai người đã ký hợp đồng hôn nhân trong hai năm, muốn giả vờ như không để ý chuyện này.”
Kỷ Thư buông tiếng thở dài: “Anh biết không, tối hôm ấy sau khi chủ động đưa ra việc hủy bỏ hợp đồng với anh, cậu ấy về nhà khóc đến mức cả người đều run lẩy bẩy. Cậu ấy đã nói trái với lòng mình, sao cậu ấy lại muốn ly hôn với anh chứ.”
Tạ Kỳ Thâm nghe thế, trái tim giống như bị dao đâm mạnh.
Tối hôm ấy anh nóng đầu, không hỏi cô kỹ càng hơn, chưa gì đã hiểu lầm cô…
Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm: “Thật ra… anh cũng rất thích Đàn Mạt, đúng không?”
Người đàn ông im lặng mấy giấy, mở miệng với giọng nói khàn đặc: “Đàn Mạt nói năm đó ở biệt thự nghe thấy tôi nói là tôi thích một người từ rất lâu rồi.”
“Người đó chính là cô ấy.”
Kỷ Thư kinh ngạc: “Vậy là từ ngày xưa anh đã…”
“Đúng vậy, từ hồi đó tôi đã thích cô ấy rồi, cho đến tận bây giờ.”
Kỷ Thư cũng chấn động.
“Thật ra tôi đã mơ hồ cảm nhận được, lần đó anh biết tin cậu ấy đến núi Khắc Ô tìm ông tôi, anh liền lập tức chạy tới. Nhưng Đàn Mạt chưa bao giờ dám chắc chắn về tình cảm của anh, thế nên tôi cũng hoài nghi có phải là tôi đã phán đoán sai rồi hay không. Vả lại anh chỉ ký hợp đồng kết hôn hai năm, thế nên cho dù tình cảm của anh dành cho cậu ấy có rõ ràng đến mấy, không nghe thấy chính miệng anh nói ra, lý trí của cậu ấy luôn bảo với cậu ấy là đừng mơ tưởng.”
Kỷ Thư sốt ruột thay anh: “Hai người đều thích nhau, sao tối hôm ấy có thể cãi vã đến mức muốn ly hôn cơ chứ? Chỉ cần có một bên bằng lòng nói thật thì đâu đến nỗi như thế này.”
Tạ Kỳ Thâm cụp