Đàn Mạt nghe thấy lời nói của Tạ Kỳ Thâm, nhớ lại tối nay lúc ở nhà hàng, cô cố ý giữ khoảng cách với anh ở trước mặt người ngoài, đánh giá quan hệ giữa hai người là không thân.
Mà lúc này.
Sự thân mật và mờ ám không cách nào che giấu trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết tại sao, Đàn Mạt cảm thấy trong giọng điệu của anh có chút không hài lòng, nhưng lại dường như chỉ là ảo giác của cô.
Cô lúng túng khẽ giải thích: “Em sợ nếu em nói chúng ta thân, lại phải giải thích một đống với bọn họ, rất phiền phức…”
“Vậy cũng là do tôi giải thích.” Tạ Kỳ Thâm nói.
Đàn Mạt bị câu nói này của anh chặn lại, suy nghĩ lại càng rối thành một cục. Mấy giây sau, cô cảm nhận được Tạ Kỳ Thâm đã buông tay ra, giọng nói anh khàn khàn: “Bóp đau em rồi à?”
Cô không vui trách móc: “Là đau muốn chết luôn đấy biết không?”
Anh xin lỗi cô, sau đó xé băng keo cá nhân ra, dán lên vết thương của cô, giọng nói khôi phục lại sự bình tĩnh:
“Vừa rồi là muốn khử trùng cho em, để tránh bị nhiễm trùng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy có cần dùng sức thế không, tìm cách trả thù à…”
“Nhìn mảnh vụn của bình hoa trên cầu thang xem.”
Đàn Mạt: “…”
Tạ Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng: “Hình như tôi đúng là có tư cách báo thù đó.”
Đàn Mạt chột dạ biện bạch cho bản thân: “Là chú út gọi điện nói với em biệt thự này là của chú ấy, bảo em có thể ở tạm một đêm, ai biết đột nhiên cửa mở ra, em còn tưởng là người xấu, đương nhiên là giật mình rồi.”
“Ừ, là tại tôi.”
Đàn Mạt thuận theo lời anh mà trèo xuống: “Anh đúng là nên chịu phần nhỏ trách nhiệm.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ, đuôi mắt hơi cong lên, đóng hộp đựng thuốc lại: “Được, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với em.”
“?”
“Vậy em chịu phần lớn trách nhiệm trước đã.”
Trong lòng Đàn Mạt lộp bộp một tiếng, thấy Tạ Kỳ Thâm đã xoay người cầm hộp đựng thuốc vào phòng khách.
Cô tức tối nhảy xuống bàn ăn, lúc này cô nhận được tin nhắn thoại mà Đàn Viễn Chu trả lời.
Lúc nãy nhân lúc Tạ Kỳ Thâm đi lấy hộp đựng thuốc, cô đã gửi tin nhắn hỏi Đàn Viễn Chu xem rốt cuộc biệt thự này là thế nào.
Ở bên kia, giọng nói vô tội của Đàn Viễn Chu truyền đến: “Đúng vậy, căn biệt thự đó không phải của chú, là của A Thâm. Dù sao cậu ta cũng rất ít lên núi Du Ninh, chú đã hỏi cậu ta rồi, cậu ta nói cháu có thể qua đó ở tạm một đêm, chỗ đó ngắm mặt trời mọc rất đẹp đó.”
“…”
Đẹp cái rắm, cô còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao.
Vì vậy Tạ Kỳ Thâm đã sớm biết cô sẽ đến đây, đồng ý thu nhận cô một đêm, vậy mà cô còn làm vỡ nát bình hoa của người ta…
Đàn Mạt hoảng loạn đi theo Tạ Kỳ Thâm ra phòng khách, thấy anh cởi áo khoác ra, đảo mắt nhìn cô: “Bữa tối nay đã ăn no chưa?”
“Hả?”
“Chưa no có thể gọi đồ ăn khuya.”
Câu nói này của Tạ Kỳ Thâm lọt vào tai người khác sẽ cảm thấy hơi đường đột, nhưng Đàn Mạt nhớ lúc cô học cấp ba, buổi tối cô thường hay học đến mệt quá thì muốn ăn khuya, bởi vì vậy mà từng có một thời gian cô rất mập, cho nên mỗi lần đói đến da bụng dán da lưng thì chỉ có thể khổ sở nhẫn nhịn.
Có lần Đàn Mạt gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, khó chịu nằm sấp trên bàn khóc hu hu. Cô còn chưa nói gì, bên kia đã thấp giọng cười một tiếng, hiểu rõ: “Đói rồi à?”
“Hu…”
“Không sao, anh đón em đi ăn khuya.”
Đêm hôm đó, Tạ Kỳ Thâm đưa Đàn Mạt đến phố ăn vặt gọi rất nhiều món ngon, sau đó ngồi trước mặt cô, cầm khăn giấy dịu dàng lau khoé miệng dính tương cà của cô, cười dỗ cô: “Bây giờ áp lực học hành rất lớn, em lại đang trong thời kỳ phát triển, em muốn ăn thì cứ ăn, ai nói em mập nào?”
Sau đó, anh ra nước ngoài.
Bây giờ Đàn Mạt cũng đã không còn thói quen ăn khuya nữa.
Đàn Mạt lắc đầu: “Không đói, tối nay em đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt.”
Tạ Kỳ Thâm không nói gì. Đàn Mạt đứng yên tại chỗ, nghĩ gì đó, ngón tay xoắn xuýt.
Không ngờ người này không những không đuổi cô ra ngoài vì cô đã làm vỡ bình hoa của anh, mà còn quan tâm cô có đói hay không, sao lại tốt tính thế…
Lương tâm của Đàn Mạt cảm thấy áy náy, đi đến trước mặt anh: “Xin lỗi, em làm vỡ bình hoa của anh rồi, bao nhiêu tiền để em đền cho anh. Chỉ là có lẽ em chỉ có thể trả góp, nhưng mà anh yên tâm, em nhất định sẽ đền cho anh.”
Gương mặt của cô gái nhỏ tỏ vẻ oanh liệt thấy chết không sờn, Tạ Kỳ Thâm dựa vào sofa nhìn cô, đè lại khoé miệng, bình thản mở miệng:
“Chọc em đó, món đồ đó không đáng giá vậy đâu.”
“Hả? Thật sao?”
“Nếu thật sự đáng giá, có bán mười người như em cũng không đủ để đền.”
Đàn Mạt thở phào một hơi.
… Ơ mà khoan đã, sao cô cứ cảm thấy hình như anh đang châm chọc cô thế?
Cô trừng anh: “Em mà bán chắc chắn đáng giá hơn cái bình hoa này có được không!”
“Ừm.” Tầm mắt của anh bay quanh người cô: “Ai mua?”
“…”
Đàn Mạt bị châm chọc đến không nói nên lời, xoay người lại: “Được.”
Cô muốn đi thì bị anh cản lại: “Đi đâu?”
Đàn Mạt oán hận nói: “Còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là đi chôn thi thể của cái bình hoa vỡ nát còn có giá hơn em gấp mười lần rồi.”
Người đàn ông cong khoé môi:
“Để tôi làm, em lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Anh kiên quyết không cho cô tiếp tục hành xác nữa, cô cũng dứt khoát không khách sáo với anh: “… Được rồi, anh cẩn thận nhé.”
Sau khi lên lầu, Đàn Mạt trở về phòng, cuối cùng ngồi xuống bên giường.
Đầu gối cong lại, cô chống má, tay đặt lên đầu, suy nghĩ trong đầu như cỏ mọc um tùm.
Tạ Kỳ Thâm mới về nước không bao lâu.
Sao cô lại ở cùng anh dưới một mái nhà rồi…
Thực ra cô hơi sợ gặp mặt anh.
Không phải là vì chán ghét, mà là cô không muốn bản thân mình trở nên không tự nhiên. Rõ ràng tất cả đều đã là quá khứ, cô không muốn tâm tư của mình bị dao động nữa.
Thành phố Lệ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sao gần đây tần suất gặp nhau của cô và anh lại nhiều thế?
Đàn Mạt cúi đầu nhìn băng keo cá nhân trên mu bàn chân, gảy gảy quai hàm, sau đó nghĩ không thông mà ngã xuống giường, thở dài một hơi.
…
Một đêm mưa gió qua đi, nhiệt độ trên núi giảm xuống vài độ.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Hơn chín giờ sáng, Đàn Mạt tỉnh dậy trong phòng, đi rửa mặt, thay quần áo xong rồi đi ra khỏi phòng, phát hiện ra người đàn ông đã không còn trong biệt thự, giống như lần trước vậy.
Cô đi vào phòng bếp, vẫn có bữa sáng.
Lần này Đàn Mạt không vội đi, ngồi xuống ăn sáng. Một lúc sau có một số lạ gọi vào điện thoại của cô, cô nghe máy thì phát hiện là trợ lý của Tạ Kỳ Thâm. Đối phương nói tổng giám đốc Tạ bảo anh ta hôm nay đưa cô xuống núi, hoặc cô muốn tiếp tục ở lại vài ngày cũng được.
“Tạ Kỳ Thâm đâu?” Cô hỏi.
“Sáng sớm tổng giám đốc Tạ đã xuống núi để trở về thành phố rồi, sáng nay có một lịch trình vô cùng quan trọng.”
Đàn Mạt ngạc nhiên, nếu anh đã gấp như vậy, sao tối qua không trở về thành phố luôn đi?
Cô không định ở lại đây thêm nữa, vì vậy sau đi ăn sáng xong thì ra khỏi biệt thự, nhìn thấy trợ lý đã đứng đợi ở trước cửa.
“Cô Đàn, xin mời.”
Trợ lý cung kính gật đầu, giúp cô mở cửa xe.
Đàn Mạt lên xe, hỏi anh ta: “Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào?”
Trợ lý tên là Ôn Thành: “Gọi tôi là Tiểu Ôn là được.”
Đàn Mạt mỉm cười một cách lịch sự: “Anh lớn hơn tôi, tôi gọi anh là anh Ôn vậy, hôm nay vất vả cho anh rồi.”
“Sao có thể, cô Đàn đừng khách sáo…”
Xe bắt đầu xuống núi, Đàn Mạt quá buồn ngủ, không kìm được mà ngủ một giấc.
Một tiếng sau, xe về đến khu chung cư, cô xuống xe, tạm biệt rồi rời đi. Trợ lý báo cáo với Tạ Kỳ Thâm: [Tổng giám đốc Tạ, đã đưa cô Đan về đến chung cư an toàn.]
Ôn Thành gửi tin nhắn, bất giác nghĩ đến tướng mạo của Đàn Mạt.
Cô gái nhỏ tóc đen môi đỏ, đôi mắt đen láy như nho, tính cách cũng dịu dàng yên tĩnh, khí chất trên người đã đủ để tiêu diệt rất nhiều những người phụ nữ trêu hoa ghẹo bướm, cố tình bám víu xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc Tạ rồi.
Bao nhiêu phụ nữ chủ động dâng mình, muốn được đưa lên giường của tổng giám đốc Tạ, nhưng đều bị từ chối một cách lạnh lùng.
Chỉ có Đàn Mạt, lần trước bị Tổng giám đốc Tạ chủ động đưa vào phòng tổng thống khách sạn thì không nói, tối hôm qua còn cùng Tổng giám đốc Tạ ở chung trong một tòa biệt thự.
Ôn Thành cảm khái.
Đúng là một người duy nhất.
…
Sau khi khúc nhạc đệm ngoài ý muốn qua đi, mấy ngày sau đó, Đàn Mạt không còn chạm mặt Tạ Kỳ Thâm nữa.
Hôm đó sau khi cô về chung cư, cũng đã gửi một tin nhắn cảm ơn anh.
Nhìn lịch sử trò chuyện trước đó, đột nhiên Đàn Mạt nhớ ra cô quên chưa