Đàn Mạt không thể tin được, nhưng nhìn biểu cảm của Tạ Kỳ Thâm lại có chút nghiêm túc: "Thật sao?"
Người đàn ông cười nhẹ: "Em thực sự cảm thấy có khả năng này sao?"
"Do đá bóng thôi, bảo tôi lúc đến nhà cậu ấy tiện thể đón em luôn." Anh giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt Tạ Kỳ Thâm dừng trên vẻ ngốc nghếch trên người cô, xoay người lên xe, thấp giọng nói ra một câu: "Đi thôi, thỏ con."
Đàn Mạt sửng sốt một chút, hai giây sau mới nhận ra trên đầu mình còn đội một cái bờm tai thỏ, livestream xong cô lại quên cất đi?!
Hu hu hu vừa rồi trông cô nhất định là rất trẻ con...
Cô lúng túng nhanh chóng kéo cái bờm tai thỏ xuống nhét vào túi.
Đi theo anh lên chiếc Rolls-Royce, cô ngồi ở ghế sau, Tạ Kỳ Thâm đảo mắt nhìn cô: "Sao không đeo nữa? Rất đáng yêu. "
"..."
Có mà anh đáng yêu, cả gia đình anh đều đáng yêu ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt vụng trộm trợn trắng mắt, giờ phút này không có tâm tư náo loạn với anh, càng là lo lắng Đàn Viễn Chu hơn: "Chú út bị thương nghiêm trọng không ạ?"
Tạ Kỳ Thâm mở laptop ra, đặt lên đùi: "Cậu ấy nói là gãy xương, không có chuyện gì to tát cả. "
Đàn Viễn Chu lúc còn đi học đã thích đá bóng, thường xuyên va chạm, Đàn Mạt cũng thường xuyên nghe được tin chú bị thương từ Tạ Kỳ Thâm.
Nghĩ tới việc không lâu sau đã có thể gặp được chú, Đàn Mạt không sốt ruột gọi điện thoại tới nữa.
Ghế sau vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Tạ Kỳ Thâm.
Đàn Mạt không khỏi đảo mắt nhìn anh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, vai rộng chân dài, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay tinh xảo, con ngươi đen sau tròng kính gọng vàng lạnh nhạt nhìn về phía màn hình, tay đang nhanh chóng gõ phím thao tác gì đó.
Cô không dám quấy rầy anh, im lặng chơi điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nghe được câu hỏi của người đàn ông: "Hai ngày nay không bận gì sao?"
Đàn Mạt phồng má trống, thuận miệng lẩm bẩm: "Cũng ổn, không giống như ai đó trăm công nghìn việc, đi trên đường mà vẫn còn phải xử lý công việc."
Vài giây sau, anh khép quyển sổ ghi chép lại đặt sang một bên, giọng nói ôn nhu mở miệng: "Không có, vừa nãy chỉ là xử lý một tin nhắn khẩn cấp thôi."
Đàn Mạt hơi sửng sốt, mơ hồ đoán ra ý trong lời nói của anh.
Chẳng lẽ anh cho rằng cô không vui nên giải thích với cô...?
"... Ừm."
Cô nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, chuyện hợp tác máy bay không người lái lúc trước cảm ơn anh đã giúp đỡ dẫn dắt, bên em đã ký xong hợp đồng với Cao Sáng rồi."
"Tôi biết rồi."
Mặc dù đối với anh chỉ là một câu nói, nhưng cô vẫn rất biết ơn: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."
"Đàn Mạt."
"Dạ?"
Ngón tay người đàn ông vuốt nhẹ gan bàn tay, đảo mắt nhìn thẳng vào ánh mắt cô, giọng nói hơi lạnh lùng: "Trước kia sao tôi lại không phát hiện ra em là người hay khách sáo như vậy?"
Trước kia, Đàn Mạt ở trước mặt anh có thể nói là không kiêng nể gì mà ầm ĩ, bởi vì anh luôn cưng chiều, che chở cho cô. Nhưng hiện tại, cô luôn cảm thấy cách anh rất xa, cũng không nhìn thấu anh.
Cô lẩm bẩm: "Trước kia không giống mà..."
"Chỗ nào không giống?"
Anh giống như đang bức cung cô.
"Chủ yếu là, chủ yếu là..."
Một lúc lâu sau cô mới nghẹn ra một câu: "Phải cung kính lễ phép với trưởng bối."
Người đàn ông hơi cau mày một chút, ngón tay khẽ gõ lên chân.
"Trưởng bối?"
Cô mím môi, nghiêm túc gật gật đầu: "Nghiêm túc mà nói, anh đúng là trưởng bối, lại còn là loại trưởng bối đức cao vọng trọng."
"..."
Con mẹ nó đức cao vọng trọng!
Chưa kịp trò chuyện gì nhiều, chiếc xe nhanh chóng đến đích.
Hai người xuống xe, đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Tài sản của Đàn Viễn Châu hơn trăm triệu, ngày thường kinh doanh rượu vang đỏ, tài sản trải rộng khắp thế giới.
Nhập mật mã đã biết trước ở cửa, hai người lần lượt tiến vào. Đàn Mạt nhìn thấy Đàn Viễn Chu nằm liệt trên sô pha trong phòng khách thì bước đến chào hỏi: "Chú út."
Đối phương mặc chiếc áo T shirt rộng, mày rậm mắt đen, nghe tiếng quay đầu nhìn thấy bọn họ, lơ đãng nhếch môi: "Đến rồi hả?"
"Chú út, chân chú thế nào rồi? Xương gãy có nghiêm trọng lắm không?"
Đàn Mạt chạy đến bên cạnh anh ta, vẻ mặt lo lắng.
"Không việc gì, chỉ là gãy một cái xương nhỏ thôi. Cháu có tin qua hai ngày nữa là chú có thể vui vẻ nhảy nhót rồi không?"
Ánh mắt Đàn Viễn Chu liếc tới chỗ Tạ Kỳ Thâm, cười cười: "Cậu chập tối mới vừa xuống máy bay, không phải nói còn phải đi đến tập đoàn một chuyến sao? Tôi còn tưởng cậu không có thời gian, không thể đón Mạt Mạt tới chứ."
Đàn Mạt sửng sốt.
Anh vừa mới xuống máy bay sao? Bận vậy sao?
Tạ Kỳ Thâm ngồi xuống bên sô pha, thản nhiên nói: "Chuyện của tập đoàn không cần gấp, tới thăm cậu trước."
Đàn Viễn Chu thầm xùy một tiếng.
Ôi, nhìn cậu ta kìa, người này có cần giả dối như vậy không!
Đàn Mạt nhìn chân thạch cao của chú út, nhíu mày: "Chú út, chú nói xem, chú đã già vậy rồi, sao lúc đá bóng còn không cẩn thận như vậy?"
Đàn Viễn Chu tức giận gõ đầu cô: "Ăn nói kiểu gì vậy, mới ba mươi tuổi mà đã là già rồi? Tạ Kỳ Thâm còn lớn hơn chú nửa năm kia kìa, thế thì gọi là gì?"
Tạ Kỳ Thâm nhìn thẳng vào mắt Đàn Mạt: "Không sao, trong mắt cô ấy tôi cũng gần đất xa trời đến nơi rồi."
"Ha ha ha ha ha?"
Đàn Mạt xấu hổ: "Em không nói vậy mà..."
Nói đùa vài câu, Đàn Mạt hỏi Đàn Viễn Chu định sinh hoạt hàng ngày thế nào. Đàn Viễn Chu nói bên nhà lớn sẽ cho hộ lý cùng cô giúp việc tới chăm.
"Nếu chú cần cháu có thể tới nấu cơm cho chú, cũng tiện ạ." Đàn Mạt nói.
"Ôi!"
"Sao, không tin kỹ năng nấu nướng của cháu à?"
"Tin mà, vậy chú sẽ chờ đồ ăn cháu nấu."
Đàn Viễn Chu cười liếc Tạ Kỳ Thâm: "A Thâm, sau này cậu có muốn thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm không? Cơ mà công việc của cậu bận rộn như vậy, hẳn là không có thời gian đâu nhỉ, đáng tiếc không có lộc ăn này rồi ha."
Tạ Kỳ Thâm liếc mắt nhìn Đàn Viễn Chu, không nói gì.
Đàn Viễn Chu nén cười: "Được rồi, tôi muốn về nằm nghỉ ngơi. "
Anh đứng lên, Đàn Mạt muốn đỡ anh, chỉ thấy Tạ Kỳ Thâm đứng dậy đi tới dành trước: "Để tôi."
Đàn Viễn Chu vừa định ôm lấy bả vai Tạ Kỳ Thâm, người sau đột nhiên bước sang bên cạnh. Đàn Viễn Chu sợ tới mức thiếu chút nữa muốn ngã, cuối cùng vẫn được Tạ Kỳ Thâm đỡ lấy.
"Tạ Kỳ Thâm, con mẹ cậu..."
Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng: "Không phải nói còn có thể nhảy nhót sao? Đứng cũng đứng không vững?"
"......"
Đàn Viễn Chu tức giận đến mức bị dìu đi về phía trước, cười cười với Đàn Mạt: "Đúng rồi, Mạt Mạt, lát nữa cháu ở chỗ chú chọn lấy một chai rượu vang đỏ mang về nhà đi."
Đàn Mạt: "Tại sao ạ?"
"Không phải cháu thích uống rượu sao, hôm nào đó mời lấy mấy đứa bạn cùng nhau đến nhà uống rượu ăn cơm xem phim, lãng mạn lại rất có không khí, chính là nên nhân lúc tuổi còn trẻ kết giao nhiều bạn bè, đúng không?"
Tiểu cô nương ngây dại: "À..."
Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Kỳ Thâm quét về phía Đàn Viễn Chu, người sau ho nhẹ cười vài tiếng, rốt cuộc không dám châm lửa nữa: "Đùa chút thôi, buổi tối uống rượu cũng không thể ở cùng một chỗ với đàn ông nha, nguy hiểm biết bao, không cẩn thận