Bà Vũ và Băng Nghi ngồi trong phòng chuẩn bị, bà vén tóc cô, giọng nói dịu dàng nhưng khiến Băng Nghi cảm thấy lo lắng.
“Băng Nghi, việc của con là đạt giải nhất trong cuộc thi này, nhớ chưa?”
“D… dạ vâng”
Đến lúc Băng Nghi trình diễn.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu phần trình diễn của mình.
Vì lo lắng quá mức nên Băng Nghi mất tập trung, lỡ đánh sai một nhịp khiến ông bà Lâm ở dưới ghế khán giả cau mày khó chịu.
Do đánh sai một nhịp nên hôm đó cô chỉ được hạng hai.
Nhận giải xong thì cô đi vào trong cánh gà, cô sợ đến nổi tay chân run lẩy bẩy.
Ông bà Lâm sau khi đưa Băng Nghi về đến nhà thì bà Vũ liền giáng cho cô một cái tát đau điếng người.
“Tao thật thất vọng về mày, có cái việc lấy cái giải nhất của cuộc thi cỏn con thôi cũng không xong! Vô dụng!”- Bà Vũ tức giận.
“Con… con xin lỗi bố mẹ… do con… do con mất tập trung nên-”
“Im miệng!”
Ông Lâm giật lấy chiếc cup bằng thủy tinh trên tay Băng Nghi đập mạnh xuống đất khiến nó vỡ tan tành, có mảnh đã văng tới và ghim vào chân của Băng Nghi khiến cô đau đớn khuỵu chân xuống.
Lần này ông bà mới thật sự bất ngờ và cho bác sĩ riêng đến lấy mảnh thủy tinh ra và băng bó cho cô.
Vết thương đó đã để lại một vết sẹo ở bắp chân trái của Băng Nghi.
Những hôm ở nhà dưỡng thương, ngày nào cô cũng luyện đàn để đánh tốt hơn.
Dù bản thân lả đi nhưng vẫn gắn gượng tập để chuột lỗi với bố mẹ cô.
Đang luyện đàn thì mẹ cô đi vào.
“Mẹ…?”
“Lại đây nói chuyện với mẹ chút”- Ngồi xuống giường.
Băng Nghi cũng đi tới ngồi cạnh bà Vũ, bà lấy tay ôm đầu cô vỗ vỗ.
“Mẹ biết hôm đó bố làm vậy là sai nhưng con cũng phải hiểu cho bố mẹ.
Bố mẹ biết cái nào tốt với con nên cố gắng nhé!”
“Dạ!”- Mỉm cười.
Bà Vũ xoa xoa đầu cô rồi nói tiếp:
“À, bác sĩ nói chân con cũng sắp lành rồi nên bố mẹ đã đăng kí cuộc thi ba lê cho con rồi đó”
Nghe đến đây, nụ cười trên môi Băng Nghi vụt tắt, gượng gạo đáp:
“Dạ… dạ vâng, con sẽ cố…”
“Tốt! Bố mẹ đặt kì vọng lần này ở con, cố gắng luyện nhé”
Nói xong thì bà cũng rời đi mà chẳng nói gì thêm, chẳng thèm để tâm đ ến vết thương cô như thế nào.
Băng Nghi nằm vật xuống giường, thở dài.
“Mẹ cuối cùng cũng chỉ muốn đem thành tích ‘con gái của nghệ sĩ dương cầm’ đi khoe chứ quan tâm gì mình chứ…”
Vài ngày sau ở trường, Băng Nghi đang ngồi nghỉ trưa trong lớp thì nghe các bạn trong lớp bàn tán:
“Tụi bây biết gì không? Có đàn anh khối trên vừa chuyển đến trường ta đó, nghe bảo học rất giỏi và cực kì đẹp trai!”
“Thật sao!? Muốn làm quen anh ấy quá đi”
Tiết 4, Băng Nghi được giáo viên nhờ đến lớp 7a1 để giáo viên đó trả lại sách.
Trong lúc chờ giáo viên tìm sách thì ánh mắt Băng Nghi va phải thân hình cao ráo, gương mặt điển trai của người ngồi đầu bàn.
“L…là người tên Ninh Khải mà mọi người nhắc đến sao?”- Nghĩ thầm.
Cứ tưởng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa nhưng may mắn thay, Băng Nghi chơi cùng hội với Ninh Khải, điều này đã giúp cho cả hai thân nhau hơn.
Rồi đến năm cô lớp 7, Ninh Khải lớp 9.
Băng Nghi nhận ra mình đã thích Ninh Khải mất rồi, cô giấu nhẹm tình cảm của mình vào những trang nhật kí.
‘_Ngày 19 tháng 3
Mình thích Ninh Khải thật rồi.
Trước giờ mình chưa từng thích ai nhưng từ khi anh ấy đến thì mọi thứ xung quanh mình dường như thay đổi, theo đuổi một người là cảm giác thú vị nhỉ?’
Nhưng không may là những tâm tình của cô đã bị bà Vũ trong lúc vào