Ở trường, cô tổng phụ trách tập hợp tất cả học sinh và giáo viên ở sân trường.
Cô thử mic rồi cất giọng:
“È hèm, theo thông báo của hiệu trưởng trường chúng ta, trường mình sẽ tổ chức buổi đi chơi hai ngày một đêm ở biển Yalong cho tất cả học sinh và giáo viên.
Bạn nào muốn đi thì đăng kí danh sách với giáo viên chủ nhiệm nhé!”
Sau đó thì cả trường giải tán, Thanh Nhã ngồi ở nhà ăn cùng Vân Nhi.
“Tiểu Nhi, cậu có đi không?”- Thanh Nhã hỏi.
“Có, cậu cũng đi nhỉ?”
Thanh Nhã gật đầu.
Cả hai đang nói chuyện thì có hộp sữa chạm vào mặt của Vân Nhi.
“Hù, thì ra cậu ở đây”
“Dương Gia ngốc, mau ra chỗ khác”- Vân Nhi chán nản.
Dương Gia nghe thế thì tủi thân vô cùng, dùng ánh mắt cún con nhìn Vân Nhi.
“Tiểu Nhi chán tớ à”
“Ừm”
“Tiểu Nhi ác độc”- Uất ức.
“Cậu nói gì hả!”
Thấy cả hai như thế thì Thanh Nhã bỗng bật cười khiến Vân Nhi và Dương Gia khó hiểu.
“Haha, hai cậu dễ thương thật đó! Đang yêu nhau sao?”
Nghe thế thì hai người mặt đỏ ửng, lắp bắp nói:
“Kh- không có…”
Tối đó, Thanh Nhã và Ninh Khải call video với nhau.
“Em có đi chơi không?”- Ninh Khải hỏi.
“Dạ có, anh có đi không?”
“Em đi thì anh đi”
“Heh?”
Đến ngày xuất phát, mọi người tập hợp ở cổng trường lúc 4h sáng.
Cô Thư vỗ tay để học sinh chú ý.
“Các em không tùy tiện rời đoàn xe khi chưa có sự cho phép của các giáo viên để tránh bị lạc nhé!”
Cả đám đồng thanh “dạ” rồi xếp hàng lên xe.
Đi một lúc thì cả đoàn xuống xe để ăn sáng và đi vệ sinh.
Sau khi ăn xong thì xe tiếp tục lăn bánh, Thanh Nhã vừa lên xe một lúc đã gục đầu vào vai của Vân Nhi mà ngủ thiếp đi.
Bình minh cũng đã ló dạng sau những hàng cây thẳng tắp, ánh nắng ấm áp chiếu vào xe.
Thanh Nhã cũng vì thế mà tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt quay sang hỏi Vân Nhi.
“T- tụi mình đi bao lâu rồi…?”
“Tầm 2 giờ rồi”- Vân Nhi đáp.
Sau hai giờ rưỡi đi xe, cả đoàn háo hứng bước xuống xe ngắm cảnh biển buổi sớm.
Những làn gió biển cứ thổi vù vù vào người Thanh Nhã khiến cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Trên bầu trời, những áng mây trắng cứ trôi chầm chậm, bên dưới là dòng nước xanh thẳm cùng từng đợt sóng va vào bờ.
“Cảnh đẹp nhỉ? Thanh Nh…”- Vân Nhi quay sang định hỏi Thanh Nhã.
“~ ~ ~”
Thanh Nhã gật gù rồi ngã vào người Vân Nhi mà ngủ thiếp đi.
“Th- Thanh Nhã!!?”
Ninh Khải và cô Thư thấy vậy thì đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.
“C- cậu ấy bị sao vậy ạ…?”- Vân Nhi lo lắng.
“Chắc tối qua lại háo hức quá rồi không ngủ được đây mà”- Ninh Khải thở dài.
“Thôi hai người ra ngoài biển đi, Thanh Nhã cô lo cho”- Cô Thư nói.
“Thôi cô Thư và trò Vân Nhi cứ ra biển chơi đi, tôi ở đây cho”
“Nhưng mà…”
Không để cô Thư nói gì thêm thì Vân Nhi đã kéo tay cô ra khỏi phòng.
Ninh Khải vén tóc khỏi mặt Thanh Nhã, nắm tay cô.
Ngủ đến xế chiều thì Thanh Nhã tỉnh dậy, quay sang thì thấy Ninh