Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Hạ Vũ Hào xoay người cô, một tay ấn sau đầu cô, tay kia nhẹ nhàng di chuyển trên lưng cô.
Khi anh dịu dàng như vậy, trái tim cô dịu lại, hai tay ôm lấy cổ anh, thận trọng hôn lại.
Nụ hôn dần dần có chút mất kiểm soát, tiếng thở dốc trong phòng bắt đầu dày đặc.
Hướng Thu Vân hoàn hồn, vừa mới mặc quần áo chưa được bao lâu đã ngã xuống đất, hai người thẳng thắn đối đãi với nhau.
Cô cố nén cảm giác trống rỗng trong người, vừa định đẩy Hạ Vũ Hào ra thì đã thấy anh dừng lại.
“Anh đi tắm đây.” Anh xấu hổ đứng dậy, phản ứng cơ thể không cách nào che giấu dưới tầm mắt của cô.
Hướng Thu Vân ừm một tiếng, kéo chăn bông che thân, rũ mắt không nhìn anh.
Hạ Vũ Hào chạm vào tay nắm cửa phòng tắm, vừa định đi vào, cô đột nhiên gọi anh, “Hạ Vũ Hào!”
“Hả?” Anh quay lại nhìn cô, lông mi nhuộm một chút vàng trong ánh đèn mờ ảo.
Hướng Thu Vân chống tay xuống giường, di chuyển thân thể, “Tôi … tôi vừa mới giả định, Hạ Vũ Hào, anh sẽ làm … chuyện khiến tôi đau lòng sao?”
“Sao em lại hỏi như vậy?” Hạ Vũ Hào buông tay khỏi nắm cửa, quay đầu nhìn lại cô.
Hướng Thu Vân bĩu môi, “Tôi vừa nói, chỉ là đưa ra giả thuyết. Nếu … không tiện trả lời, anh có thể im lặng.”
“Nếu anh nói không, em có tin không?” Hạ Vũ Hào không trả lời, ngược lại hỏi cô.
Hướng Thu Vân không trả lời ngay.
“Cho dù em có tin hay không, anh sẽ không.” Hạ Vũ Hào trực tiếp nhìn cô, nói