Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Khi Hướng Thu Vân đến phòng bệnh, vợ chồng Hướng Quân đã đến rồi.
Hướng Bách Tùng nằm trên giường bệnh, chỉ trong hai ngày đã gầy đi rất nhiều, quần áo bệnh viện cũng trở nên rộng hơn.
Dường như đột nhiên, tóc hai bên thái dương của ông đã trở nên bạc trắng, trông ông già đi một chút, trông chẳng giống một người tầm bốn mươi tuổi chút nào.
“Cút!” Nhìn thấy Hướng Thu Vân đi vào, Hướng Bách Tùng xúc động ngồi dậy, chỉ vào cô nguyền rủa: “Cô đi ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô!
Ông dường như đã lâu không uống nước, nói như chiêng gãy, khàn khàn khó nghe vô cùng.
Hướng Quân trong mắt hiện lên quan tâm, nhưng là lúc mở miệng lại nóng nảy, “Ông có thể câm miệng được không! Nếu không phải sợ ông chết đi, chúng ta bị mắng, ông cho rằng ai sẽ tới thăm ông?”
“Anh ít nói đi vài câu được không?” Lâm Quỳnh Chi tức giận nhìn anh.
Hướng Bách Tùng che miệng ho khan vài tiếng, mắng Hướng Thu Vân cùng Hướng Quân: “Khặc khặc! Hai người đều cút đi! Nếu không phải vì hai đứa mày không hiểu chuyện, Tuệ Doanh sẽ không bị bị bức chết … Khụ khụ…” . Khụ khụ khụ! ”
“Làm sao rồi? Sức khỏe ông không tốt, có thể ít nói vài câu được không?” Thấy vậy, Hướng Quân sắc mặt tái nhợt, vội vàng lại cạnh giường.
Hướng Thu Vân không nói gì, mà đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra Hướng Bách Tùng nói: “Ông cố gắng kiềm chế cảm xúc một chút, cáu kỉnh như thế này không tốt cho sự hồi phục của ông.”
Nói xong, ông lại nói với Hướng Thu Vân mấy người họ vài câu rồi rời đi.
Ánh mặt trời chiếu vào Hướng Bách Tùng qua cửa sổ, phác họa lên nếp nhăn trên