Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Hướng Bách Tùng ngẩng đầu nhìn thấy Hướng Thu Vân với khuôn mặt lạnh lùng, ông lau khóe mắt, quay đầu khịt mũi lạnh lùng, không dùng khăn giấy cô đưa cho.
Hướng Thu Vân cũng không nói lại, chỉ ném khăn giấy lên giường bệnh, chế nhạo nói: “Ông không cần có thái độ này với tôi.”
“Ông đem tôi nuôi thành một người phế, gạt tôi ra khỏi Hướng gia vì lợi ích của Hướng gia, ngầm chấp nhận việc bọn họ tống tôi vào ngục … Bất kể như thế nào, là ông có lỗi với tôi, không phải tôi có lỗi với ông.”
Vẻ mặt của Hướng Bách Tùng thay đổi, cũng không nói gì mà cau mày nhặt khăn giấy trên giường lên, mặt mày ủ rũ lau khô khóe mắt, ném khăn giấy xuống đất.
“Mẹ cũng không còn nữa. Tại sao mẹ lại tự sát? Tôi cũng không muốn tranh luận với ông.” Hướng Thu Vân nói: “Nếu như ông cảm thấy đem cái chết của bà ấy đổ lên người tôi, ông liền có thể cảm thấy thoải mái trong lòng, Tôi không quan tâm.”
“Nhưng ông nên nhớ, tôi không bao giờ nợ ông, cũng sẽ không tha thứ cho ông. Về phần ông nghĩ như thế nào hay là có chết hay không, xin lỗi, tôi không quan tâm.”
Không phải tôi không quan tâm, mà là trước đây tôi đã quan tâm, giờ tôi không còn quan tâm nữa.
Hướng Thu Vân nói xong, bỏ qua phản ứng của ông, đối với Hướng Quân cùng Lâm Quỳnh Chi nói một câu, xoay người bước ra ngoài.
Trong bệnh viện đâu đâu cũng có mùi thuốc khử trùng, bốc lên mùi rất khó chịu.
Cô quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ và y tá đang đẩy một người đầy máu vào phòng cấp cứu, vết máu khiến cô nhớ đến máu của mẹ cô ngày đó, cơ thể cô cứng đờ một hồi, một lúc sau mới từ từ dịu đi. xuống.
“Thu Vân à.” Lâm Quỳnh Chi