Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Ông Hạ hừ một tiếng, “Đừng quá đề cao bản thân, làm chuyện gì cũng không nên cạn tàu ráo máng quá, sẽ có lúc anh phải hối hận.”
“Tôi có hối hận không, không phiền ông lo.” Hạ Vũ Hào nói: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sau này con trai, con gái riêng của ông muốn có cổ phần, ông có năng lực thì cho bọn nó, không có năng lực thì đừng thùng rỗng kêu to.”
Anh dừng một lát, lớn giọng, “Về phần tôi, một đồng tôi cũng không cho bọn nó!”
“Được, mày hãy nhớ kỹ những lời hôm nay! Tao không xin mày, mày cũng đừng đến xin tao, tao cũng muốn xem thử mày có thể kiêu ngạo tới khi nào!” Ông Hạ cười lạnh một tiếng, nhanh chân rời đi.
Trong nháy mắt, biệt thự yên tĩnh trở lại, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Triệu Phương Loan phá vỡ sự yên lặng, “Vũ Hào, con cũng không cần cứng rắn với ông ta như vậy, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, ít nhất con còn có thể. . .”
“Dù có gặp chuyện gì, con cũng sẽ không cầu xin ông ta đến giúp.” Mày Hạ Vũ Hào nhăn lại, ngắt lời bà.
Triệu Phương Loan khẽ thở dài, cuối cùng không nói gì nữa, nói với Hướng Thu Vân: “Để cháu chê cười rồi.”
“Mỗi nhà mỗi cảnh, có gì mà nói chê cười hay không.” Hướng Thu Vân nói.
Có lẽ trước đây cô không thể nào hiểu tại sao vợ chồng lại cãi nhau, bởi vì ba mẹ cô chưa từng như vậy, thỉnh thoảng ba mất bình tĩnh, mẹ sẽ lại dỗ dành ông.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã chứng kiến rất nhiều.
Triệu Phương Loan xúc động về chuyện Vu Tuệ Doanh qua đời một lát, an ủi cô vài câu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, bà nhắc nhở: “Ông nội không còn bao nhiêu thời gian nữa, làm việc khó tránh khỏi có chút nóng nảy, mới để các con chiếm thế thượng phong. Nhưng các cũng đừng quá đắc ý, vẫn nên cẩn thận một chút, kẻo bị tính kế lúc nào, cũng không biết.”
Những lời như vậy, Bà Lục cũng đã từng nhắc nhở họ.
Hướng Thu Vân nói cảm ơn, cùng Hạ Vũ Hào tiễn bà ra cửa.
Chờ sau khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Vũ Hào đột nhiên nói: “Lúc anh làm chuyện gì, sẽ cố gắng bàn bạc với em, em có chuyện gì, cũng phải nói với anh, được không?”
Hướng Thu Vân ngẩng đầu, thấy trong mắt anh phản chiếu hình ảnh của cô, sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm tư cô.
Cô nghiêng đầu tránh đi ánh mắt anh, gật đầu, “Em. . . sẽ cố gắng.”
Không phải cô không tin Hạ Vũ Hào, chỉ là tin tưởng anh, đồng nghĩa với chuyện mà chị dâu nói. . . Tin tưởng chị dâu hay tin tưởng anh, lựa chọn thế nào cũng là sự dày vò đối với cô!
Hạ Vũ Hào