Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Khu cầu thang đúng thật rất yên tĩnh, lại rộng rãi.
Nhưng Hướng Thu Vân không rõ mục đích của Lâm Quỳnh Chi, cũng không biết có ai đang nấp ở đó không, nên không đồng ý.
“Vừa rồi em uống hơi nhiều nước quả, muốn đi rửa tay, ở đây nói là được.” Hướng Thu Vân nói.
Lâm Quỳnh Chi nhíu mày, “Nhà vệ sinh nhiều người phức tạp, nói chuyện không tiện. Nếu em không muốn nói chuyện ở câu thang, chúng ta về nhà nói cũng có được.”
“Nhà hàng này cũng đâu có nhiều người như vậy. Hay vậy đi, chúng ta trước nhìn xem trong nhà vệ sinh có ai không, nếu không có chúng ta sẽ bàn tiếp, như vậy được chứ?” Cô càng cố thuyết phục đến cầu thang, Hướng Thu Vân càng cảm thấy kỳ quái.
Lâm Quỳnh Chi ra vẻ tự nhiên liếc qua hướng cầu thang bên kia, do dự một chút, đồng ý.
Hướng Thu Vân nhìn thấy hành động nhỏ này của cô, cũng bất động thanh sắc liếc qua phía cầu thang, nhưng không thấy gì cả.
Sau khi hai người bước vào nhà vệ sinh, Lâm Quỳnh Chi xem xét các gian có người hay không, còn Hướng Thu Vân thì đi vào một gian phòng. Khóa cửa xong, gửi cho Hạ Vũ Hào một tin nhắn.
[Vừa rồi chị dâu vẫn luôn nhìn về phía cầu thang, anh đi xem một chút ở đó có điều gì không thích hợp không.]
[Được]
Hướng Thu Vân xóa tin nhắn, cất điện thoại, xả nước rồi đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh không có ai khác, thấy cô ra, Lâm