Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nhưng Lâm Quỳnh Chi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, “Không được! Nếu em làm thế, Hạ tổng và người nhà họ Hạ sẽ không bỏ qua em!”
Vu hãm Hạ Vũ Hào, nhưng lại không muốn cô đối phó anh, Hướng Thu Vân thực sự không đoán ra chị dâu muốn làm gì!
Chẳng lẽ là Giang Hân Yên hay là Hạ lão gia tử sai khiến chị dâu nghĩ cách chia rẽ cô và Hạ Vũ Hào?
Hoặc. . . chị dâu có ý gì khác với Hạ Vũ Hào?
“Thu Vân, coi như chị dâu cầu xin em! Em đừng đi báo thù, chỉ cần rời khỏi Hạ tổng là được, chị sẽ nghĩ cách đưa em ra nước ngoài.” Lâm Quỳnh Chi kéo tay Hướng Thu Vân, chậm rãi nói, “Có được không?”
Sự lo lắng trên mặt cô không giống làm bộ, nhất thời Hướng Thu Vân cũng không phân biệt được, rốt cuộc là cô diễn kịch quá thật, hay có nỗi khổ khác.
“Không được. Dù cho ai gián tiếp hại chết mẹ, em cũng sẽ không tha thứ cho kẻ đó! Chị dâu, chị nghĩ thế nào?” Hướng Thu Vân chăm chú nhìn Lâm Quỳnh Chi.
Ánh mắt Lâm Quỳnh Chi lóe lên, “Chuyện này sau này hãy nói. Chúng ta ở đây đã lâu, nên nhanh quay lại thôi, không thể để Hạ tổng và anh trai em sinh nghi.”
Hình như sợ Hướng Thu Vân sẽ hỏi gì đó, sau khi nói xong, cô liền vội vàng ra ngoài.
Hướng Thu Vân nhìn bóng lưng chật vật của cô, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn phản ứng này của chị dâu, thật sự là có liên quan đến cái chết của mẹ sao… Chuyện này cô nên với anh trai thế nào đây? Còn hai đứa trẻ, nên làm sao bây giờ?
“Thu Vân, em ở bên trong làm gì vậy?” Hướng Quân ở bên ngoài thúc giục.
Hướng Thu Vân hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp lên tiếng, đi ra ngoài.
Ba người đều đứng ngoài nhà vệ sinh.
Thấy sắc mặt cô hơi xấu, Hạ Vũ Hào đi tới, giữ chặt tay cô, vuốt ve mu bàn tay của cô.
Quả thực Hướng Quân không có cách nào chịu đựng được, “Sao hai người lại càng ngày càng dính lấy nhau vậy? Trước kia