Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hạ Vũ Hào không thay đổi sắc mặt, gặp một đánh một, gặp hai đánh hai. Đám đàn em rất nghiệp dư, chỉ biết cầm dao và côn đâm vào người khác.
Mà Hạ Vũ Hào không giống như vậy, anh đã học Thái Quyền, Taekwondo và Karate, Wushu, mỗi một quyền đều đánh vào điểm yếu của người khác.
Một lúc sau đám đàn em ngã xuống đất nhìn nhau, không ai dám tiến lên nữa.
Sắc mặt Bùi Tung thay đổi, còn đặc sắc hơn bị đánh ngã.
“Còn có ai muốn tới không?” Hạ Vũ Hào lành lạnh liếc đám đàn em, anh thấy bọn họ cùng lùi lại phía sau thì mới thu hồi ánh mắt.
Anh buộc lại đai lưng, hững hờ nói: “Hiện tại cậu Bùi và cậu hai Chung có thể rời đi chưa?”
Bùi Tung để đám côn đồ đỡ Chung Thiệu Ninh, mà anh ta đi về phía Hạ Vũ Hào.
“Hạ tổng, anh đừng chê tôi nói chuyện khó nghe: Nhà họ Hạ các người và thí nghiệm trên người có liên quan đến nhau, đừng nói giống như trước kia, không phá sản đã tốt lắm rồi. Đến lúc nhà họ Hạ sụp đổ, anh biết đánh nhau thì có ích lợi gì?”
Bùi Tung nói đến đây thì nở nụ cười: “Cũng không thể nói là vô dụng, có thể làm đàn em.”
Anh ta đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào: “Hay là anh có muốn làm đàn em của tôi không? Tôi sẽ trả gấp hai lần người bình thường!”
Hạ Vũ Hào chẳng muốn nói nhảm, anh nắm lấy tay Bùi Tung, nhanh chóng bẽ gãy ba ngón tay của anh ta.
Bùi Tung không dám tin nhìn anh, đau đến mức trên mặt đầy mồ hôi: “Anh. . .”
“Mọi chuyện còn chưa biết rõ đã bắt đầu đắc ý vênh váo, xem như đây là bài học cho anh.” Hạ Vũ Hào đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói: “Anh muốn tự mình đi ra ngoài hay là tôi cho người ném anh ra ngoài?”
Bùi Tung gãy mất hai đầu ngón tay, đau đến mức bàn tay cũng run rẩy, nhưng lại không muốn thua kém Hạ Vũ Hào đã mất chỗ dựa.
“Hạ tổng, anh nên hiểu rõ tình hình hiện tại, nhà họ Hạ các người và thí nghiệm trên người có liên quan đến nhau, coi như không chết cũng bị lột da! Bây giờ anh tùy tiện như vậy, không sợ sau này có chuyện cần nhờ vả nhà họ Bùi và nhà họ Chung sao?”
Hạ Vũ Hào đương nhiên không sợ.
Mỗi người luôn có ranh giới cuối cùng, không liên quan đến việc người khác làm gì. Mà người không có ranh giới cuối cùng cũng như luôn không có ranh giới cuối cùng thì càng không liên quan đến việc người khác làm.
Trong thương nghiệp, người có ranh giới cuối cùng quá ít, chín mươi phần trăm chín đều nhìn thấy lợi ích thì sẽ nhào tới như sói đói.
Cho dù anh khách sáo với hai nhà Bùi, Chung thì lúc gặp được chuyện có lợi ích, bọn họ cũng sẽ nhào tới!