Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tôi đương nhiên biết ông làm xét nghiệm ADN rồi, còn tìm mấy bệnh viện đúng không?” Diêu Thục Phân không có ý tốt cười cười.
Ông cụ đột nhiên lo lắng, lúc đó ông ta làm rất bí mật, mà lại thông báo với bệnh viện không cho phép nói với người ngoài.
Làm sao bà ta biết?
“Ông đang nghĩ làm sao tôi biết đúng không?” Diêu Thục Phân nói ra: “Ông muốn biết thì có thể hỏi, tôi cũng không phải không nói.”
Bà ta cười: “Tôi là người tốt bụng, không đành lòng nhìn vợ ba của ông đau khổ nên tốn nhiều công sức làm cho mấy bệnh viện đó đưa ra kết quả giả. Ông không phát hiện nhà vợ ba đều có mắt hồ ly sao? Người yêu của vợ ba ông là nhà họ Bùi, nhà bọn họ có mắt hồ ly.”
Trong đầu ông cụ hiện lên những khuôn mặt của nhà vợ ba, sắc mặt như màu đất.
Lúc đó ông ta nhìn ngoại hình của thằng ba và mấy đứa bé thì cũng nghi ngờ, nhưng ông ta đã làm xét nghiệm ADN với thằng ba ở mấy bệnh viện, ông ta không tin có người có năng lực động tay động chân dưới mắt của mình!
Nhưng người yêu của Văn Hương thật sự là người nhà họ Bùi, lúc ông ta giết chết người đàn ông kia thì hai mắt người đó không hề nhắm lại, ông ta có ấn tượng quá sâu sắc với đôi mắt đó.
Bây giờ ông ta nghĩ lại thì thấy thằng ba và người đàn ông kia giống nhau như đúc!
“Diêu, Thục, Phân!” Ông cụ Hạ chỉ vào Diêu Thục Phân hét to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn có vẻ đã già hơn rất nhiều.
Làm sao có thể?
Sao ông ta có thể nuôi con cháu của người khác, còn lạnh nhạt với cháu trai ruột của mình? !
“Ông hận tôi? Nhưng vì sao ông hận tôi, tôi cũng chỉ giúp vợ ba của ông một chuyện mà thôi.” Diêu Thục Phân đầy ý cười trên mặt: “Ông cũng không biết bà ta yêu người kia thế nào đâu, bà ta muốn bảo vệ đứa con của bọn họ nên bằng lòng dùng tính mạng của mình đánh đổi để tôi giúp bà ta.”
Ông cụ Hạ thở phì phò nặng nề, không ổn định, đáy mắt đầy oán hận và đau lòng: “Bà đã hại chết Văn Hương? !”
“Bà ta không chết thì con trai của bà ta phải chết, một mạng đổi một mạng, rất công bằng, không phải sao?”
Ông ta càng đau khổ, Diêu Thục Phân càng vui vẻ: “Con trai của người khác, cháu trai của người khác được ông che chở hơn nửa đời