*Chương có nội dung hình ảnh
Giang Minh Thắng luôn nhìn Hướng Thu Vân mới làm việc, thậm chí vì cô mà anh ta còn từng cắt đứt quan hệ với gia đình! Vì sao cô chỉ nhớ những việc xấu kia mà lại không nhớ anh ta đối xử tốt với cô chứ?
Đúng là người không tim không phổi!
“Nếu như không phải nhà họ Giang gài bẫy tập đoàn Hướng Thị thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình trạng này, đó là hậu quả của việc đó, tôi không thể giúp bọn họ.” Hướng Thu Vân phát hiện nói nhiều với những người này chỉ tốn sức lực.
Cô không muốn dây dưa với Tống Như nên gật đầu chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ ngồi một lúc.
Nhưng cô vừa đi thì bị Tống Như giữ lại.
“Tôi không thể giúp nhà họ Giang, cô nói bao nhiêu cũng vô dụng, cô Tống nên buông tay đi.” Có không ít người đến tang lễ, Hướng Thu Vân không muốn náo loạn với Tống Như để người ngoài xem trò vui.
Trên mặt Tống Như đầy tức giận, còn có chút chịu đựng: “Coi như, coi như tôi cầu xin cô! Cô nể tình Giang Minh Thắng thích cô nhiều năm như vậy, cầu xin cô giúp anh ấy một chút!”
Hướng Thu Vân nhíu mày đang muốn mở miệng thì Lục Ngôn Sâm đi tới.
“Yêu cầu này của cô Tống có chút quá đáng.