Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Trên mặt đất đầy tuyết, tốc độ lớn như vậy, cho dù phanh lại cũng không dừng được ngay.
Hướng Thu Vân dùng tay trái che bụng dưới, vội vàng né qua một bên, cùng lắm là cô đi về phía trước, chắc chắn sẽ gặp xe khác.
Nhưng cô tránh qua một bên thì chiếc xe cũng đổi hướng theo.
Hướng Thu Vân có ngu ngốc đến mấy cũng ý thức được chiếc xe này lao về phía mình!
Khó trách Diêu Thục Phân không phái vệ sĩ đi theo cô, cô xảy ra chuyện này, mấy người vệ sĩ kia cũng không cần làm gì!
Hô hấp cô dồn dại, nhìn thoáng qua xung quanh, ở đây chỉ có đường lớn, không có gì cả, muốn tìm chỗ tránh đi cũng không được.
Hướng Thu Vân đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, cô biết lần này sẽ không thoát được, nhưng vẫ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Lỡ như, lỡ như xuất hiện điều kỳ diệu thì sao!
Tiếng xe ngày càng gần, Hướng Thu Vân cắn răng muốn tăng tốc, nhưng hai chân đã sớm bủn rủn, không có sức.
Rầm!
Xe đụng vào phía sau, Hướng Thu Vân cảm thấy lưng đau đớn, chỉ cảm thấy nội tạng bị nhào nặn, theo cổ họng đi lên.
Phụt!
Lúc cô rơi xuống đất thì máu chảy ngược lên từ cổ họng, Hướng Thu Vân phun ra hai ngụm máu, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn.
Mà giữa hai chân chảy ra một dòng nước nóng, cả người cô nhanh chóng nằm trong vũng máu.
“Con. . . Con. . .”
Hướng Thu Vân cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé rời đi lại không có năng lực giữ lại, thậm chí cô không có sức ôm bụng.
Con. . .
Con của cô. . .
Hướng Thu Vân muốn cầu xin người đụng mình cứu cô và con của cô, chỉ cần người đó cứu thì muốn cô làm gì cũng được.
Nhưng trong miệng cô đều là máu,