Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Cô ta mấy cánh tay, nói không đau lòng là không thể nào.
Nhưng cho dù muốn trách cũng phải trách Diêu Thục Phân, không thể đẩy chuyện này lên người Thu Vân.
“Hiện tại không tiện.” Hướng Quân nói ra: “Vệ sĩ nói Thu Vân không thoải mái, lúc này đang nghỉ ngơi ở Trúc Hiền Trang.”
Lâm Quỳnh Chi: “Vệ sĩ nói? Không phải chính miệng Thu Vân nói với anh sao?”
“Ừm.” Hướng Quân kể lại một lần.
Lâm Quỳnh Chi càng nghe càng thấy không đúng: “Thu Vân tham gia tang lễ với anh, vì sao không nói với anh đã tự mình trở về. Anh gọi điện thoại mà em ấy không nghe, vệ sĩ còn ngăn cản anh không cho anh đi thăm?”
Hướng Quân gật đầu.
“Cho dù Thu Vân không mang theo điện thoại, em ấy về Trúc Hiền Trang, không lẽ không thể gọi cho anh sao?” Lâm Quỳnh Chi gấp gáp: “Em cảm thấy chuyện này không đúng lắm, anh mau đi với em đến Trúc Hiền Trang xem, nếu Thu Vân không ở đó thì chúng ta lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Cô ta vừa nói vừa đi tới giá treo quần áo, vô cùng lo lắng lấy áo khoác, vụng về mặc quần áo.
Cô ta mất cánh tay phải mới mấy ngày nên chưa quen với việc mặc quần áo bằng một tay, bây giờ cô ta càng nóng vội thì càng không mặc được.
Bây giờ Hướng Quân cũng thấy là lạ, anh ta vội vàng giúp cô ta mặc áo khoác, nhưng lại không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
“Có lẽ. . . Có lẽ Thu Vân không thoải mái, về nhà uống thuốc rồi ngủ, không kịp gọi điện thoại thì sao? Đó là tang lễ của ông cụ Hạ, lúc ấy nhiều người như vậy, cũng không ai có thể lặng lẽ đưa Thu Vân đi được?”
Lâm Quỳnh Chi mặc áo khoác xong, không kịp cài nút áo, mang theo khăn quàng cổ và túi xách,