Lúc Hướng Thu Vân nhô ra ngoài xe một nửa, sắp ra khỏi xe thì thời gian trên bom biến thành 00: 00.
Trong chốc lát ngọn lửa bốc lên.
–
Nhà họ Hướng.
Hướng Quân cũng cố né tránh Lâm Quỳnh Chi, ban ngày bận rộn chuyện của công ty và xã giao, khuya về nhà ngủ luôn, thôi miên mình quên đi những chuyện không vui.
Nhưng chuyện đã xảy ra, cho dù không muốn thừa nhận thì cũng không thể xóa bỏ sự tồn tại của nó.
“Ma Ma, tay phải của mẹ đâu?”
“Hả, không thấy!”
Trong phòng khách, hai đứa bé vây quanh Lâm Quỳnh Chi, nắm lấy ống tay phải trống rỗng của cô ta tìm cánh tay phải.
Bọn họ chỉ nghĩ Lâm Quỳnh Chi đang đùa giỡn, vui vẻ tìm kiếm.
Hướng Quân nghe vậy thì trong lòng khó chịu. Anh ta ôm hai đứa bé dỗ dành một lát, để bọn nhỏ không nói đến chuyện cánh tay phải của Lâm Quỳnh Chi nữa, sau đó cho người làm đưa lên lầu nghỉ ngơi.
“Bọn nó còn nhỏ, cứ để bọn trẻ hỏi đi.” Lâm Quỳnh Chi cười cười: “Bọn nhỏ không nói, những người khác cũng sẽ nói, sớm muộn cũng phải quen.”
Hướng Quân gấp gáp, đứng lên nói: “Ai dám nói em, anh giết chết người đó!”
“Anh đã lớn rồi, sao lại giống như trẻ con thế? Người ta nói sự thật, anh còn không cho nói sao?” Chẳng lẽ đi đến trên đường có người nói cô là người tàn tật, bọn họ đánh người ta sao?
Hướng Quân siết chặt nắm đấm, bực bội cởi cà vạt ném qua một bên.
Công ty, xã giao, ân oán, anh ta gặp phải mọi chuyện! Anh ta chỉ muốn sống như hai năm trước, vì sao lần nào cũng gặp chuyện?
Lâm Quỳnh Chi không nhịn được hỏi: