Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Đúng lúc này, bông có người đạp tung cửa ra.
Triệu Phương Loan sốt ruột xông vào cùng hai quân nhân muốn lôi Hạ Vũ Hào ra.
Nếu quả thật chết người, sẽ không thể giải quyết được!
“Vũ Hào, buông tay!” Ông cả nhà họ Triệu cố sức tách Hạ Vũ Hào ra, nhưng anh không thèm để vào mắt, vẫn tiếp tục bóp lấy Diêu Thục Phân.
Diêu Thục Phân đã không còn hơi sức giãy dụa, hình như sắp không xong.
Trong tình hình nguy cấp, ông cả Triệu khẽ cắn môi, một tay chém vào gáy Hạ Vũ Hào.
Ông ở trong quân nhiều năm, sức lớn, cú này chắc chắn có thể đánh ngất một thanh niên trưởng thành. Nhưng cơ thể Hạ Vũ Hào chỉ lung lay hai lần, rồi buông Diêu Thục Phân ra.
Hai tay Diêu Thục Phân ôm lấy cổ, ho khan kịch liệt, giống như sợ giây sau sẽ không thở được nữa.
Bà ta chưa bao giờ cảm thấy, có thể thở là một chuyện tốt đẹp như thế.
Hạ Vũ Hào chậm rãi quay đầu, nhìn Triệu Phương Loan đến ngăn cản anh, cùng với hai ông cậu của anh, thần sắc lãnh đạm cực điểm, “Cho một lý do để ngăn cản con.”
Trên cổ rất đau, đầu hơi choáng, giống như là muốn đổ xuống, nhưng theo bản năng cơ thể vẫn duy trì tư thế đứng thẳng.
“Vũ Hào, mẹ có thể hiểu được cảm xúc của con, con làm chuyện gì, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay vào, nhưng con không được gây ra chuyện chết người.” Sau khi Triệu Phương Loan chắc chắn Diêu Thục Phân không sao, mới thở dài một hơi.
Nhưng vừa nghĩ tới Diêu Thục Phân hại chết Hướng Thu Vân, bà lại hơi tiếc nuối sao bà ta còn chưa chết.
“Hiểu sao?” Hạ Vũ Hào nói: “Mẹ có biết Thu Vân có ý nghĩa thế nào với con không? Cô ấy là trời của con, bây giờ, trời của con đã sập rồi!”
Sau khi biết Hướng Thu Vân không còn nữa, toàn bộ thế giới của anh đều biến thành màu đen.
Không