Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Lúc Hướng Thu Vân rời đi, vẫn rất tốt, điều này người giúp việc trong nhà tôi đều có thể làm chứng, con bé xảy ra chuyện trên đường, dù cậu có tức giận, cũng nên đi tìm kẻ hại chết Hướng Thu vân mới phải, không nên giận chó đánh mèo đến trên người tôi.”
Bà ta rất sợ Hạ Vũ Hào như vậy, nhưng không cho rằng mình đã sai. Bà ta làm việc này đều vì tốt cho anh, sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ hiểu.
Dù không hiểu cũng không sao, tự bà ta biết, bà ta làm việc này đều vì tốt cho anh.
“Trước tìm người khuyên nhủ dì Vu dừng việc điều trị, sau đó lợi dụng cháu gái của Thu Vân uy hiếp Lâm Quỳnh Chi, để chị ấy đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, nghĩ cách chia rẽ tôi và Thu Vân.”
“Chuyện thất bại, bà liền sắp xếp mấy tên vệ sĩ ngoài mặt là bảo vệ cho Thu Vân, nhưng lại dùng tôi và tập đoàn Hạ Thị ép buộc cô ấy, để cô ấy thực hiện theo kế hoạch của bà.”
“Bây giờ bà nói, cái chết của Thu Vân không liên quan đến bà ư, bà nghĩ tôi tin được sao?”
Bà ta nghĩ anh sẽ tin nhưng lời bịa đặt của bà ta sao?
Triệu Phương Loan căn bản không biết những chuyện này, nghe vậy chau mày. Mười lăm tuổi, Vũ Hào đã bị bà nội ruột bắt cóc, bây giờ lại bị người làm bà kia thiết kế cạm bẫy liên hoàn như thế?
Diêu Thục Phân không thể lùi được nữa, sau lưng là bức tường lạnh lẽo dán vào cơ thể, ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào, sắc mặt trắng bệch.
“Cả đời bà, chẳng phải quan tâm nhất chính là gương mặt này sao? Nếu khác lên đó, bà sẽ không cảm thấy đau khổ chứ?” Hạ Vũ Hào ngồi xổm xuống, nhặt lên con dao còn nhuộm vết máu từ dưới đất lên.
Anh nâng người lên, không nhìn rõ gương mặt anh, chỉ nhìn thấy lưỡi dao sắc bén, và máu tươi nhỏ giọt từ mũi