Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Cộc cộc!
Tủ ở đầu giường phát ra tiếng động rất nhỏ.
Lục Ngôn Sâm đi tới mở ngăn tủ ra.
Tủ đầu giường cao nửa mét, người trưởng thành co rúc ở bên trong rất chật chội.
Mà lúc này Hướng Thu Vân khó khăn co rúc ở bên trong, máu và nước mủ màu vàng nhạt chảy từ làn da cháy đen của cô, nhìn rất buồn nôn, ngửi cũng rất buồn nôn.
Nhưng Lục Ngôn Sâm thấy cảnh này thì suy nghĩ đầu tiên không phải là buồn nôn mà là đau lòng. Vết thương nặng như vậy, cô đau đớn thế nào chứ?
Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận từng li từng tí ôm Hướng Thu Vân ra đặt trên giường bệnh. Động tác của anh ta rất cẩn thận, nhưng Hướng Thu Vân vẫn đau đến toát mồ hôi trán, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hiện tại cô chờ ở đây, tôi đi lấy hòm thuốc.” Lục Ngôn Sâm đứng lên, cô bị thương nặng như vậy, nhất định phải tranh thủ xử lý.
“Không. . . Dùng. . .” Hướng Thu Vân nói một chữ sẽ kéo vết thương trên mặt, đau đớn đến tận xương.
Nhưng cô nhất định phải ngăn cản anh ta, chị dâu là người rất cẩn thận, nếu như bác sĩ Lục đi lấy hòm thuốc, lỡ chị dâu nhìn thấy thì nhất định sẽ tìm hiểu, phát hiện chuyện cô không chết.
Lục Ngôn Sâm dừng bước nhíu mày: “Nhưng miệng vết thương của cô phải nhanh chóng xử lý.” Thuốc mê trên người cô đã sớm hết tác dụng, cũng không biết hiện tại cô phải chịu đau khổ thế nào. “Tôi. . . Có thể. . . Chống đỡ một lát. . .” Hướng Thu Vân khó khăn nói ra một câu, cắn chặt răng chống đỡ.
Lục Ngôn Sâm nhìn ánh mắt cầu xin của cô thì lông mày nhíu chặt hơn chút: “Vết thương của