Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Lục Ngôn Sâm không hiểu rõ phương diện này, đổ mồ hôi trên trán.
Anh ta nhìn Hướng Thu Vân giống như đang gặp ác mộng, anh ta do dự một chút lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Lục.
“Mẹ, con có một người bạn bị bỏng nhiêm trọng hiện tại còn nhiễm trùng, đang ở phòng 1206, mẹ có thể cho người đến không. . . Bỏng toàn thân, lúc này đang phát sốt, vâng, được, con sẽ hạ nhiệt cho cô ấy, làm phiền mẹ cũng nhanh lên.”
Mẹ Lục làm việc rất nhanh, sau ba phút bà ấy và mấy bác sĩ y tá vội vàng chạy tới.
“Đây là người bạn nào của con? Sao đột nhiên bị bỏng thành như thế?” Mẹ Lục nhìn Hướng Thu Vân trên giường, rõ ràng bị bỏng đến không phân biệt được già trẻ nam nữ, nhưng bà ấy cảm thấy có chút quen thuộc.
Lục Ngôn Sâm sợ nói quá nhiều làm cho bà ấy nghi ngờ, lại lo lắng chậm trễ thời gian điều trị, anh ta không để ý đến bà ấy mà nói với mấy bác sĩ y tá: “Làm phiền mọi người.”
“Con trai.” Mẹ Lục càng nhìn càng cảm thấy Hướng Thu Vân có chút quen thuộc: “Mẹ đã gặp qua người bạn này của con đúng không? Sao mẹ cảm thấy đã từng gặp nhỉ?”
Trong lòng Lục Ngôn Sâm lộp bộp một chút, dừng một chút mới nói: “Lúc con qua Mỹ học chuyên sâu thì gặp một du học sinh, trước kia mẹ chưa từng gặp qua cô ấy.”
“. . . Mẹ thật sự chưa thấy qua?” Mẹ Lục vẫn cảm thấy người này hơi quen, không nói ra được là quen ở đâu, nhưng bà ấy cảm thấy mình đã gặp người này. Trực giác của phụ nữ thật sự chính xác đến đáng sợ.
Lục Ngôn Sâm ho một tiếng nói: “Cho dù là ai, sau khi bỏng cũng thành thế này. Cho dù ba mẹ cô ấy