“Mẹ đừng nghĩ bà ta quá lợi hại.” Lục Ngôn Sâm không quan tâm lắm.
Mẹ Lục nói: “Con đừng quên năm đó bà ta bắt cóc Hạ tổng nhưng không có việc gì, mà gần đây bà ta giằng co với nhà họ Hạ lại chiếm được lợi thế. Con cảm thấy chúng ta có thể đắc tội được với loại người này sao?”
“Bây giờ bà ta có thể ngang hàng với nhà họ Hạ bởi vì có người muốn đối phó nhà họ Hạ, có người đứng sau giúp bà ta mà thôi. Chúng ta không giống như nhà họ Hạ, người bí ẩn đối phó nhà họ Hạ không mâu thuẫn với chúng ta, cũng sẽ không giúp Diêu Thục Phân.”
Cho nên không cần phải sợ Diêu Thục Phân.
Mẹ Lục nghĩ anh ta nói cũng không sai. Chỉ cần chuyện bọn họ giúp Hướng Thu Vân giả chết không bị lộ ra, người bí ẩn kia sẽ không đối phó bọn họ, bà ta đã nghĩ Diêu Thục Phân quá lợi hại.
“Con chăm sóc cho bệnh nhân thật tốt.” Mẹ Lục nhìn phòng bệnh, thấp giọng nói: “Con cẩn thận một chút, mẹ đi trước.”
Lục Ngôn Sâm gật đầu, sau đó quay về phòng bệnh. Anh ta cũng không biết những chuyện này có ích với Hướng Thu Vân đến hay không, nhưng vẫn nói ra.
“Nếu như bởi vì tôi mà bác sĩ Lục từ chối chữa trị cho chồng bà ta thì không cần thiết đâu.” Hướng Thu Vân mờ mịt nói: “Bà ta không có ranh giói cuối cùng, anh đừng đắc tội với bà ta.”
Cô và Diêu Thục Phân tiếp xúc không bao lâu, nhưng có thể thấy được Diêu Thục Phân là người có thù sẽ báo.
“Cô không cần áp lực, tôi từ chối bà ta là vì không muốn chữa trị cho loại người không có đạo đức. Mà tôi là bác sĩ, người khác sẽ không làm gì tôi chỉ vì câu nói của bà ta.” Lục Ngôn Sâm nói.
Lời này cũng không sai, nhà họ Lục và nhà họ Hướng có địa vị ngang nhau, nhưng ba Lục là chuyên gia nghiên cứu bom nguyên