Hướng Thu Vân do dự một chút vẫn lắc đầu một cái.
Nếu bọn họ xảy ra chuyện, cô cũng sẽ như vậy, nhưng cô không thể để bọn họ biết sự thật. . .
–
Phòng bệnh.
Hạ Vũ Hào chỉ nhìn cuộc sống đau khổ của Giang Hân Yên trong tù mấy lần rồi ném máy tính bảng qua bên, sau đó ôm hũ tro cốt của Hướng Thu Vân vào lòng.
Nỗi nhớ như cỏ dại mọc tràn làn, nếu không nhổ hết thì chỉ có thể để nó sinh sôi.
Lâm Quỳnh Chi bắt đầu chuẩn bị tang lễ cho Hướng Thu Vân, Hướng Quân ở đây với Hạ Vũ Hào.
“Trước kia ông đây còn cảm thấy cậu nói thích Thu Vân chỉ là nói dối, cậu phải chịu oan uổng rồi.” Hướng Quân chưa từng nghĩ nhà họ Hướng chết đi chỉ còn lại một mình anh ta, còn có ba là người thực vật, cảm giác cô đơn, ngột ngạt làm cho anh ta muốn sụp đổ.
Anh ta đẩy chai rượu đến trước mặt Hạ Vũ Hào, sau đó cầm chai rượu khác rót vào miệng,
Rượu đế vừa cay vừa mạnh, bình thường cảm thấy sảng khoái, hiện tại chỉ còn lại đau khổ.
Hạ Vũ Hào cẩn thận đặt hũ tro cốt qua một bên, im lặng cầm chai rượu lên cùng uống với Hướng Quân .
Cuống họng, dạ dày và ruột non nóng bỏng, khó chịu, nhưng anh không muốn dừng lại. Có lẽ uống say sẽ dễ chịu hơn một chút.
“Cậu nói có phải ông đây làm nhiều chuyện sai lầm cho nên mới gặp quả báo đúng không?” Hướng Quân lau khóe