“Gần đây nhà họ Hướng xảy ra chuyện như vậy, cậu Hướng có áp lực rất lớn nên làm những chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Còn Hạ tổng, có lẽ anh ấy. . . Quá yêu cô.”
Lục Ngôn Sâm nói câu cuối cùng thì khâm phục một chút. Anh ta nghĩ mình có yêu một người phụ nữ cũng sẽ không điên cuồng như thế.
Hướng Thu Vân hồn bay phách lạc không nói gì.
Trong trí nhớ của cô Hạ Vũ Hào vẫn luôn là người rất lý trí. Cô chưa từng nghĩ tới anh lại liên tiếp phạm sai lầm sau khi cô chết đi?
“Không biết tôi có tiện hỏi một câu không, vì sao cô Hướng phải giấu diếm chuyện mình còn sống?” Anh ta phải biết chuyện gì xảy ra mới có thể giúp cô.
Lúc này trong lòng Hướng Thu Vân rối như tơ vò: “Hiện tại Hạ Vũ Hào thế nào rồi?”
Với dáng vẻ hiện tại của anh, nếu Diêu Thục Phân nhân cơ hội này phái người làm gì đó thì sao?
“Không có nguy hiểm tính mạng, nhưng cơ thể chắc chắn không thoải mái.” Lục Ngôn Sâm nhìn ánh mắt của cô, trong lòng có chút không thoải mái.
Chẳng qua cô và Hạ tổng là người yêu, cô nghe tin bạn trai bị ngộ độc rượu thì lo lắng cũng bình thường. Anh ta không hiểu tâm trạng này là thế nào.
Hướng Thu Vân sửng sốt một chút, hồn bay phách lạc gật đầu.
Trong lòng rối bời, không biết là cảm xúc ngọt ngào, áy náy, lo lắng nào nhiều hơn.
“Hiện tại, cô Hướng vẫn muốn giả chết sao?” Lục Ngôn Sâm nhìn vết thương vỡ ra thì mở hòm thuốc xử lý cho cô.
Hướng Thu Vân suy nghĩ rồi mới gật đầu: “Có người muốn giết tôi, nếu như bọn họ biết tôi không