–
Hai ngày chớp mắt trôi qua.
Hạ Vũ Hào xuất viện nhưng không đến công ty đi làm mà ở Trúc Hiền Trang uống rượu sống qua ngày.
Trong lúc đó Triệu Phương Loan đến thuyết phục mấy lần nhwung vô dụng. Bà không còn cách nào khác đành liên lạc với Chung Khánh Hiên, để anh ta giúp thuyết phục Hạ Vũ Hào, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả đời này của anh coi như kết thúc!
***
“Tôi không ngờ anh thích Hướng Thu Vân nhưu vậy. . .” Chung Khánh Hiên cầm một chai rượu ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Hào.
Chỉ có ba ngày ngắn ngủi mà thôi, Hạ Vũ Hào gầy đi rất nhiều, đáy mắt đầy tơ máu, hơn nữa râu ria xồm xoàm, không giống như thiên tài kinh doanh trước kia.
Anh nghe Chung Khánh Hiên nói cũng không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục uống rượu.
Nhậm Gia Hân cũng đi theo tới, con mắt sưng đỏ vẫn chưa hết: “Này, núi băng, anh cũng không thể sa sút như vậy! Trà xanh Giang Hân Yên đã nhận quả báo, nhưng bà anh. . .”
“Khụ, cô nói ít mấy câu đi.” Chung Khánh Hiên cắt ngang, quay đầu nháy mắt với cô ấy.
“Tôi không nói sai, sao lại không để tôi nói!” Nhậm Gia Hân đẩy anh ta ra đứng ở trước mặt Hạ Vũ Hào: “Người hại chết Hướng Thu Vân không chỉ có trà xanh mà còn có những người khác, bây giờ anh không quan tâm người đứng sau sao?”
Hạ Vũ Hào không trả lời, chỉ tiếp tục uống rượu, giống như không nghe thấy cô ấy nói.
Phòng khách đầy vỏ chai rượu trên mặt