Ông cả Hạ ngượng ngùng cười cười, chuyển đề tài: “Cô cả của cháu đang chờ chúng ta, đi thôi.”
“Ừm.” Hạ Vũ Hào cũng không hỏi vấn đề vừa rồi mà lạnh mặt đi ra ngoài.
Anh không quan tâm bác cả và cô của anh tính toán thế nào, anh chỉ muốn biết người luôn đứng sau gài bẫy anh là ai!
“Chờ một chút, em cũng đi theo! Chuyện lớn như vậy, chúng ta nhất định phải thảo luận!” Ông ba Hạ dẫn Hạ Nhuận Trạch đi theo sau.
Ông cụ không còn, hiện tại nhân vật lớn cũng không thể làm chỗ dựa cho bọn họ, bọn họ phải luôn đi theo Vũ Hào và anh cả mới được!
Nếu không mấy nhà kia tính toán sau lưng bọn họ thì sao?
Đoàn người lái xe đến nhà con gái cả nhà họ Hạ.
Con gái cả nhà họ Hạ thấy cả nhà ông ba Hạ cũng tới thì nhíu mày, không vui nói: “Cậu đến thì đến, lát nữa chúng tôi nói chuyện, cậu đừng xen vào. Nếu không thì tôi cho người ném cậu ra bên ngoài!”
“Sao em nói chuyện lại là làm loạn. . .” Ông ba Hạ nhìn ánh mắt của bà ta thì dừng lại, tức giận nói ra: “Em làm người câm là được rồi chứ?”
Con gái cả nhà họ Hạ liếc ông ta, lại nhìn Hạ Nhuận Trạch bên cạnh ông ta, bà ta không nói gì mà đi vào trước.
Trong phòng khách mọi người ngồi xuống, Hạ Vũ Hào và con gái cả nhà họ Hạ ngồi chính giữa nhưng cũng không ai dám nói gì.
Con gái cả nhà họ Hạ không vòng vo, đi thẳng vào