Tất cả mọi người quay lại cuộc sống bình thường, Hướng Thu Vân qua đời cũng không gây ra ảnh hưởng với bọn họ.
Ngay cả Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi cũng bước ra khỏi nỗi đau việc Hướng Thu Vân ra đi, một người đi làm mỗi ngày, một người ở nhà với hai đứa bé mỗi ngày, nhưng không nhắc đến chuyện của Hướng Thu Vân.
Chỉ có Hạ Vũ Hào vẫn rời khỏi quỹ đạo trước kia, anh không đi làm không làm việc, uống rượu mỗi ngày. Lúc nhân viên của tập đoàn Hạ Thị nhắc đến anh thì nhớ tới chuyện Hướng Thu Vân chết thảm.
Cửa tiếng chuông vang lên, Hạ Vũ Hào đang uống rượu, anh không thèm nhìn ra cửa mà chỉ ném vỏ chai đi, mở một chai rượu khác, sau đó ngồi dưới đất tiếp tục uống.
Chuông cửa vang một lát mới dừng lại, tiếng nhập mật khểu vang lên, sau đó lạch cạch một tiếng, cửa được mở ra.
Phó tổng giám đốc Lý đi đến.
Anh ta mắt nhìn mặt đất bừa bộn thì thở dài nói: “Hạ tổng, có người muốn gặp anh, không biết bây giờ anh có. . .”
“Không gặp.” Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Vũ Hào lạnh giọng cắt ngang, chỉ vào cửa nói: “Ra ngoài.”
Rượu chảy xuống bụng, dạ dày đau nhói, anh lại không muốn đặt chai rượu xuống.
Chỉ có đau đớn trên cơ thể mới làm cho anh dễ chịu một chút.
Phó tổng giám đốc Lý đi đến trước mặt anh muốn kéo anh lên nhưng không được: “Tiệc sinh nhật của cô Hướng nhận được không ít quà, tất cả đã được bán đi để giúp đỡ người khác. Trong đó có một người tên là Quan Tương, cũng chính là người đã đưa mặt ngọc và lá thư cho anh.”
Hạ Vũ Hào vẫn uống rượu, vị cay đắng chảy ra cổ họng làm cho anh nhíu mày lại.
“Quan Tương muốn