“Coi như cô biết điều.” Ông cụ Hạ hừ một tiếng, đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng lo lắng của Lục Ngôn Sâm: “Cô Hướng?”
“Là tôi.” Hướng Thu Vân nói ra: “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh, còn định chào hỏi anh một tiếng, kết quả người nhà bệnh nhân đưa anh đi.”
Ông cụ Hạ lạnh lùng nhìn cô, chỉ cần cô nói lời không nên nói, ông ta sẽ lập tức cướp điện thoại của cô.
“Ừm, bệnh nhân có chút vấn đề.” Lục Ngôn Sâm sắp xếp câu từ: “Vừa rồi cô gọi tôi là có việc. . . Cần tôi giúp đỡ sao?”
Ánh mắt ông cụ Hạ nhìn Hướng Thu Vân lạnh hơn một chút.
Hướng Thu Vân cười cười: “Vừa rồi anh nói tôi chú ý barnt hân, tôi lại muốn ra ngoài, tôi lo lắng mình không nghe lời bác sĩ sẽ mất đi người bạn tốt là bác sĩ Lục, vì vậy muốn gọi anh giải thích một chút.”
Hai người trò chuyện một lúc, cô xóa bỏ sự lo lắng của Lục Ngôn Sâm xong mới cúp điện thoại.
“Cô cết một lần cũng trở nên thông minh hơn một chút!” Ông cụ Hạ cầm điện thoại, sau đó mở cửa sổ ném ra ngoài.
Hướng Thu Vân lạnh lùng nói: “Thông minh hơn có ích gì, không phải cũng bị ông đùa giỡn sao?”
Sớm biết ông cụ Hạ làm như vậy thì lúc trước cô không nên hợp tác với ông ta.
“Cô có sống lại mấy chục năm cũng chưa chắc có thể đạt được trình độ của tôi!” Trên thế giới có mấy người được như ông ta chứ?
Hướng Thu Vân không để ý tới ông ta, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô nên biết điều một chút, lát nữa chủ động chứng minh thân phận của mình với Vũ Hào, nói nó đến công ty điều tra chuyện rửa tiền.” Ông cụ Hạ cau mày nói.
Hướng Thu Vân không nghe thấy ông ta nói, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu Hạ Vũ Hào gióng trống khua chiêng