“Cô. . . Khụ khụ. . .” Ông cụ Hạ lau vết máu: “Đồ hỗn láo!”
Sắc mặt ông ta dữ tợn đưa tay muốn đánh Hướng Thu Vân.
Nhưng ông ta chưa đánh Hướng Thu Vân thì đột nhiên —
Két két!
Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng chói tai.
Hướng Thu Vân và ông cụ Hạ nghiêng về phía trước theo quán tính. Cô phản ứng nhanh dùng tay chống lên ghế phía trước nên không bị đụng vào.
Mà ông cụ Hạ không may mắn như vậy, bọn họ không ngồi chung với vệ sĩ, ông ta đập vào ghế phía trước, trên trán sưng lên.
Ông ta cố ngồi thẳng người, đang muốn hỏi tài xế chuyện gì xảy ra, xe đột nhiên ầm một tiếng, bên trái có hai chiếc xe đụng vào xe bọn họ.
Hướng Thu Vân cũng không ngờ có xe đụng vào, cả người cô lảo đảo dựa vào cửa xe.
Cùng lúc đó, cửa xe bên kia mở ra, mấy người trang bị đầy đủ nhảy xuống, vội vàng nhìn lướt qua rồi dắt Hướng Thu Vân đi ra ngoài.
Vết thương trên cánh tay Hướng Thu Vân vỡ ra, cô đau muốn chết, cố gắng muốn thoát khỏi những người kia, nhưng không thể thoát được.
“Đừng quan tâm tôi, mau cản bọn họ lại!” Ông cụ Hạ thấy Hướng Thu Vân bị mấy người kia kéo xuống xe thì quát với vệ sĩ.
Vệ sĩ lên tiếng, cũng mặc kệ ông ta, nhanh chóng cướp Hướng Thu